Header Ads

  • Breaking News

    Sự trở lại của Trump ảnh hưởng đến Châu Á như thế nào

    Nguồn: How Trump’s return affects Asia - Taipei Times

    Bài gốc bên dưới phần Việt ngữ.

    Tác giả: Trần Thị Mộng Tuyền

    Trần Thị Mộng Tuyền là nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Đại học Quốc gia Chính trị và là cựu nghiên cứu viên tại Bộ Ngoại giao Đài Loan và là học giả thỉnh giảng tại Đại học Quốc gia Đài Loan.


    Việc tái đắc cử của Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đặt ra những thách thức tiềm tàng đối với mối quan hệ của Đài Loan tại Đông Nam Á, khi các chính sách của Hoa Kỳ và động lực toàn cầu rộng lớn hơn thay đổi. Trong khi nhiệm kỳ đầu tiên của ông được đánh dấu bằng các cuộc đối đầu trực tiếp với Trung Quốc, nhiệm kỳ thứ hai có thể mang đến những phức tạp mới khiến Đài Loan rơi vào thế khó, đặc biệt là khi các quốc gia Đông Nam Á thường thấy mình bị kẹt giữa Washington và Bắc Kinh.

    Thách thức chính của Đài Loan nằm ở sự cạnh tranh ngày càng gia tăng giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, gây áp lực buộc các nước Đông Nam Á phải liên kết với một trong hai cường quốc. Các quốc gia có quan hệ thương mại sâu sắc với cả hai quốc gia, chẳng hạn như Việt Nam, đã căng thẳng vì lập trường của Bắc Kinh về các tranh chấp ở Biển Đông. Một cách tiếp cận hung hăng hơn của Hoa Kỳ dưới thời Trump có thể buộc các quốc gia này phải cam kết với Hoa Kỳ hoặc Trung Quốc, đặc biệt là về thương mại và an ninh. Đối với Đài Loan, động lực này là vấn đề, vì Trung Quốc có thể thúc đẩy các quốc gia Đông Nam Á hạn chế quan hệ với Đài Loan để đổi lấy các ưu đãi về kinh tế hoặc chính trị. Các quốc gia có thể hạn chế quan hệ với Đài Loan để duy trì sự ổn định với Trung Quốc, cuối cùng là làm giảm ảnh hưởng của Đài Loan trong khu vực.

    Lập trường cứng rắn của Trump đối với Trung Quốc, đặc biệt là liên quan đến Biển Đông, có thể làm gia tăng căng thẳng quân sự ở Đông Nam Á, một khu vực vốn đã nhạy cảm với sự cạnh tranh giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. Ví dụ, Philippines đã thắng kiện trọng tài chống lại Trung Quốc vào năm 2016 và việc Trump ủng hộ các yêu sách hàng hải sau đó của nước này đã làm leo thang các lợi ích trong khu vực. Các yêu sách của Đài Loan ở Biển Đông chồng lấn với các yêu sách của Philippines, Việt Nam và Trung Quốc, điều này có thể làm gia tăng các tranh chấp cục bộ.

    Nếu nhiệm kỳ thứ hai của Trump mang lại lập trường quân sự hung hăng hơn, các nước Đông Nam Á, nhiều nước trong số đó thích trung lập, có thể cảm thấy áp lực phải tránh quan hệ chặt chẽ với Đài Loan để tránh gây hấn với Trung Quốc. An ninh của quốc gia này gắn liền sâu sắc với sự ổn định của Eo biển Đài Loan, làm phức tạp thêm vị thế của quốc gia này trong khu vực. Hơn nữa, việc tham gia vào các sáng kiến ​​an ninh do Hoa Kỳ lãnh đạo có thể khiến Bắc Kinh tức giận, khiến các quốc gia Đông Nam Á không muốn hợp tác với Đài Bắc về các vấn đề an ninh. Động thái này có thể hạn chế khả năng củng cố các liên minh an ninh khu vực của Đài Loan, mặc dù Đài Loan chia sẻ mối quan ngại của Đông Nam Á về tham vọng lãnh thổ của Trung Quốc.

    Các chính sách "Nước Mỹ trên hết" của Trump, tập trung vào chủ nghĩa bảo hộ và thương mại song phương, cũng có thể làm gián đoạn chuỗi cung ứng và thương mại toàn cầu, làm phức tạp thêm sự tham gia kinh tế của Đài Loan vào Đông Nam Á. Trong nhiệm kỳ đầu tiên của Trump, chiến tranh thương mại Mỹ-Trung đã thúc đẩy các công ty Đài Loan như Foxconn chuyển hoạt động sản xuất sang các quốc gia như Việt Nam và Thái Lan, thúc đẩy các nền kinh tế này, nhưng cũng làm tăng sự giám sát của Trung Quốc. Ví dụ, mặc dù Việt Nam đạt được lợi ích từ các thay đổi thương mại, nhưng nước này vẫn bị Hoa Kỳ chỉ trích vì thặng dư thương mại.

    Nếu Trump tiếp tục ưu tiên chủ nghĩa bảo hộ, các quốc gia Đông Nam Á có thể phải đối mặt với hành động cân bằng tinh tế giữa việc liên kết với Hoa Kỳ và tránh quan hệ sâu sắc hơn với Đài Loan để duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Trung Quốc. Việt Nam, quốc gia coi trọng sự trung lập, có thể ít có xu hướng tăng cường quan hệ kinh tế với quốc gia này nếu căng thẳng Mỹ-Trung leo thang. Nếu Trump đẩy nhanh việc tách khỏi Bắc Kinh, nhiều quốc gia Đông Nam Á, vốn phụ thuộc nhiều vào thương mại của Trung Quốc, có thể ưu tiên các mối quan hệ đó hơn là quan hệ đối tác với Đài Bắc. Sự thay đổi này có thể hạn chế ảnh hưởng kinh tế của Đài Loan trong khu vực, mặc dù là một trong những nhà đầu tư nước ngoài lớn nhất.

    Các quốc gia Đông Nam Á đã cân bằng cẩn thận quyền tự chủ của mình trong bối cảnh căng thẳng Mỹ-Trung gia tăng, nhưng các chính sách quyết đoán của Trump có thể gây áp lực buộc họ phải chọn phe, làm phức tạp thêm lập trường trung lập của họ. Động thái này đặt Đài Loan vào một vị thế tế nhị, vì nó có thể được coi là điểm nóng trong hành động cân bằng của khu vực giữa các siêu cường. Các quốc gia như Việt Nam, Indonesia và Malaysia, vốn ưu tiên duy trì lợi ích chiến lược của riêng mình, có thể hạn chế sự tương tác với Đài Loan để tránh làm căng thẳng mối quan hệ với Trung Quốc và phá vỡ sự cân bằng mà họ muốn duy trì. Nỗi sợ khiêu khích Trung Quốc khiến các quốc gia này tránh đưa ra lập trường cứng rắn đối với Đài Loan, hạn chế phạm vi tương tác sâu hơn.

    Làm phức tạp thêm vấn đề, việc Trump thích các thỏa thuận song phương hơn là đa phương có thể hạn chế khả năng tiếp cận của Đài Loan vào các khuôn khổ khu vực và toàn cầu. Các quốc gia Đông Nam Á có thể cảnh giác khi đưa Đài Loan vào các nhóm đa phương như Đối tác kinh tế toàn diện khu vực (RCEP) hoặc Khung kinh tế Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương vì sự thịnh vượng (IPEF), vì làm như vậy có nguy cơ khiêu khích Trung Quốc. Việc Trump rút khỏi Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) trước đây là ví dụ điển hình cho cách tiếp cận giao dịch của ông đối với ngoại giao, có thể không phù hợp với nguyện vọng của Đài Loan về sự hội nhập khu vực.

    How Trump’s return affects Asia - Taipei Times

    How Trump’s return affects Asia

    By Tran Thi Mong Tuyen

    Tran Thi Mong Tuyen is a doctoral student at National Cheng Chi University and a former fellow at the Ministry of Foreign Affairs of Taiwan and visiting scholar at National Taiwan University.


    US president-elect Donald Trump’s re-election poses potential challenges for Taiwan’s relationships in Southeast Asia, as US policies and the broader global dynamics shift. While his first term was marked by direct confrontations with China, a second term could bring new complexities that place Taiwan in a difficult position, particularly as Southeast Asian nations often find themselves caught between Washington and Beijing.

    Taiwan’s key challenge lies in the intensifying US-China rivalry, which pressures Southeast Asian countries to align with one of the two powers. Nations with deep trade ties to both countries, such as Vietnam, are already strained by Beijing’s stance on South China Sea disputes. A more aggressive US approach under Trump could force these countries to commit to either US or China, especially in trade and security. For Taiwan, this dynamic is problematic, as China might push Southeast Asian nations to curb ties with Taiwan in exchange for economic or political incentives. Countries could limit engagement with Taiwan to maintain stability with China, ultimately reducing Taiwan’s regional influence.

    Trump’s hawkish stance on China, particularly regarding the South China Sea, could heighten military tensions in Southeast Asia, a region already sensitive to US-China rivalry. The Philippines, for example, won an arbitration case against China in 2016, and Trump’s subsequent support for its maritime claims escalated the regional stakes. Taiwan’s own claims in the South China Sea overlap with those of the Philippines, Vietnam and China, which can intensify local disputes.

    If Trump’s second term brings a more aggressive military posture, Southeast Asian countries, many of which prefer neutrality, might feel pressured to avoid close ties with Taiwan to prevent antagonizing China. The nation’s security is deeply tied to the Taiwan Strait’s stability, complicating its regional standing. Furthermore, its participation in US-led security initiatives might provoke Beijing, discouraging Southeast Asian nations from cooperating with Taipei on security matters. This dynamic could limit Taiwan’s ability to strengthen its regional security alliances, even though it shares Southeast Asia’s concerns regarding China’s territorial ambitions.

    Trump’s “America First” policies, focused on protectionism and bilateral trade, could also disrupt global trade and supply chains, complicating Taiwan’s economic engagement in Southeast Asia. During Trump’s first term, the US-China trade war prompted Taiwanese companies such as Foxconn to relocate production to countries such as Vietnam and Thailand, boosting these economies, but also increasing Chinese scrutiny. For example, despite Vietnam’s gains from trade shifts, it was criticized by the US for its trade surplus.

    If Trump continues prioritizing protectionism, Southeast Asian nations might face a delicate balancing act between aligning with the US and avoiding deeper ties with Taiwan to maintain good relations with China. Vietnam, which values neutrality, might be less inclined to strengthen economic ties with the nation if US-China tensions escalate. Should Trump accelerate the decoupling with Beijing, many Southeast Asian countries, heavily dependent on Chinese trade, might prioritize those relationships over partnerships with Taipei. This shift could restrict Taiwan’s economic influence in the region, despite being one of the largest foreign investors.

    Southeast Asian nations have carefully balanced their autonomy amid rising US-China tensions, yet Trump’s assertive policies could pressure them to choose sides, complicating their neutral stance. This dynamic places Taiwan in a delicate position, as it might be seen as a flashpoint in the region’s balancing act between the superpowers. Countries such as Vietnam, Indonesia and Malaysia, which prioritize maintaining their own strategic interests, might limit engagement with Taiwan to avoid straining ties with China and disrupting the equilibrium they aim to preserve. The fear of provoking China leads these countries to avoid taking strong positions on Taiwan, limiting the scope for deeper engagement.

    Further complicating matters, Trump’s preference for bilateral over multilateral agreements could restrict Taiwan’s access to regional and global frameworks. Southeast Asian nations might be wary of involving Taiwan in multilateral groups such as the Regional Comprehensive Economic Partnership (RCEP) or the Indo-Pacific Economic Framework for Prosperity (IPEF), as doing so risks provoking China. Trump’s previous withdrawal from the Trans-Pacific Partnership (TPP) exemplifies his transactional approach to diplomacy, which might not align with Taiwan’s aspirations for regional integration and multilateral partnerships. Taiwan’s efforts to join major economic groups such as the Comprehensive and Progressive Agreement for Trans-Pacific Partnership (CPTPP) also face challenges, as Southeast Asian countries might feel compelled to prioritize their relations with China. Trump’s bilateral focus had left a void that China has attempted to fill through initiatives such as the RCEP, further complicating Taiwan’s goals. Should Trump continue this approach in his second term, Southeast Asian countries might be reluctant to support Taiwan’s bid for CPTPP membership, fearing potential fallout from China.

    Trump’s unpredictable foreign policy could further complicate Taiwan’s regional strategy as well. In June, he expressed discontent with the nation’s role in the semiconductor industry, claiming that the US helped establish it, while accusing Taipei of not contributing enough to Washington’s defense costs. He suggested that Taiwan should bear more responsibility for its defense, even calling for the US to treat the nation as an “insurance policy,” rather than a dependent. Trump also proposed tariffs on Taiwanese chips, saying that it had “stolen” US business. These comments raised concerns about the direction of US policy toward Taiwan during his second term. With shifting US priorities and frequent policy reversals, Southeast Asian countries might find it difficult to rely on Washington’s sustained support for Taipei. That uncertainty could lead them to strengthen ties with China instead of Taiwan, sidelining Taiwan’s interests. A second Trump term could deprioritize Taiwan’s non-political engagement strategies, such as in health, education and sustainable development — areas where the nation has gained goodwill without directly challenging China. For example, Taiwan’s medical support during the COVID-19 pandemic was well received in countries such as Thailand and the Philippines. However, with Trump likely focusing on military and economic competition, such cooperative initiatives might be sidelined, limiting Taiwan’s ability to strengthen long-term, non-confrontational partnerships in Southeast Asia.

    Trump’s second term policy could create potential challenges for Taiwan’s engagement in the region. An intensified US-China rivalry combined with protectionist trade policies and an increased focus on military matters might push Southeast Asian nations to adopt a more cautious stance toward Taiwan. As these countries carefully balance their relationships with both superpowers, the nation might need to adopt a low-profile, non-provocative strategy to avoid inflaming tensions with China while still leveraging its economic and technological strengths. Taiwan’s ability to build deeper economic, non-diplomatic ties with Southeast Asia under Trump’s policies could be constrained, requiring flexibility in navigating this complex and evolving landscape.


    Không có nhận xét nào