Phần IV kỳ 1
(Nỗi lòng của người Chưa Thua Cuộc)
Nếu tính từ ngày 30-4-1975, một số người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ đã sống qua 48 năm. Sống ở Mỹ đã 48 năm rồi thì chúng ta có cảm giác như thế nào? Chúng ta có nhớ quê hương hay không? Chúng ta có làm được điều gì để giúp đồng bào ở quê nhà sớm thoát khỏi ách kềm kẹp của bạo quyền CS hay không? Tôi thiết nghĩ rằng có thể đã có một số người làm được nhiều điều hữu ích cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. Riêng cá nhân Vĩnh Liêm thì chỉ biết dùng giấy bút để bày tỏ nỗi lòng trắc ẩn của mình qua những vần thơ. Nay, Vĩnh Liêm gom góp lại những bài thơ ấy, tạm gọi là “NGUỒN THƠ DẬY LỬA”. Tác giả chia nó làm 7 phần, sắp xếp theo những ý tưởng (chủ quan) như sau:
PHẦN I: GIẢI PHÓNG (những hành động đốt sách và kinh tế mới của VC…)
PHẦN II: CON ĐƯỜNG CỦA “BÁC” (những chiêu bài hòa đàm, hòa bình, hiệp định…)
PHẦN III: ĐỔI MỚI (những bùa phép, chính sách, bao cấp, cởi trói, kinh tế mới…)
PHẦN IV: ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa, quốc doanh, thị trường, sở hữu hóa toàn dân…)
PHẦN V: KẺ THÙ LỊCH SỬ (Hồ Chí Minh, Võ Văn Kiệt, cán bộ VC cao cấp…)
PHẦN VI: GIỤC LÒNG ÁI QUỐC (nhắc nhở thanh niên lòng yêu nước)
PHẦN VII: THA THIẾT (nỗi lòng ái quốc đối với quê hương)
Xin mời quý vị ghé mắt qua những dòng thơ tạm gọi là “dậy lửa” do Vĩnh Liêm đã làm trong suốt 48 năm xa quê hương.
(Thung lũng Liên-Sơn, 26-01-2023)
VĨNH LIÊM
-------------------
PHẦN IV. ĐỊNH HƯỚNG (xã hội chủ nghĩa - quốc doanh - thị trường - sở hữu hóa toàn dân…)
(Kỳ 1)
1. MẠT VẬN
Bởi vận nước đã đến hồi mạt vận,
Nên ngợm người chễm chệ chức quyền cao.
Nơi rừng sâu chui rúc mới hôm nào,
Nay “xế hộp”, nhà lầu, quần áo mới…
Do thời thế, cuộc đổi đời đã tới,
Vượn lên người chỉ mất mấy mươi năm!
Cùng giống nòi mà chém giết, hờn căm,
Muốn diệt chủng mới giở trò như thế!
Bọn ngu dốt xưng “đỉnh cao trí tuệ”,
Thật khôi hài! Nhục nhã biết dường bao!
“Trí tuệ cao” sao giết hại đồng bào?
Lại kiềm chế không cho dân ý kiến?
Nước nghèo đói nào phải dân lườI biếng,
Chỉ tại vì chính sách chẳng ra chi.
Lập “quốc doanh”, dân chẳng hưởng được gì!
Chỉ nuôi mập bọn cai thầu cán bộ.
Từ Giám đốc, Chủ phòng… đều cán ngố,
Lại trị vì những khối óc tinh anh!
Một tập đoàn chỉ biết “luật rừng xanh”,
Nên đất nước xác xơ là hữu lý.
Ðừng ngụy biện! Ðừng đổ thừa “Mỹ-Ngụy”!
“Mỹ-Ngụy” nào gây kinh tế khó khăn?
“Mỹ-Ngụy” nào vơ vét của nhân dân?
“Mỹ đã cút, Ngụy nhào” còn đâu nữa!
Chỉ còn Ðảng-tham-ô làm chủ chứa,
Biến gái trinh thành điếm để nuôi thân.
Bán đất đai để cán ngố vinh than,
Ðó là Ðảng của già Hồ mặt khỉ.
Ðó là Ðảng của cáo Hồ cốt qủi,
Chứ còn ai? Ðừng lẻo mép, già mồm!
Thống nhất rồi, thu tóm cả giang sơn,
Cai trị nước phải dùng người trí thức.
Ðảng giết hại biết bao người đạo đức,
Ðể chỉ còn một lũ ngợm vua quan.
Bần cố nông dù có học làm sang,
Chỉ có thể giữ vai trò xã, ấp.
Nỗi oán hận đã ngút ngàn dâng ngập,
Lũ ngợm người có mắt vẫn như đui.
Mạt vận rồi! Ai nấy cũng buông xuôi!
Ðể hồn nước ngậm ngùi theo vận nước!
(Ðức Phố, 12-5-1993)
VĨNH LIÊM
----------------
2. ÐI GIỮA HAI LẰN ÐẠN
(Tặng P.T. – Vũng Tàu)
Nghe đứt ruột tiếng thét gào trong nước!
Lằn đạn nào cay nghiệt giết dân tôi?
Chỉ có lằn đạn Cộng ấy mà thôi!
Chúng nó giết thường dân như nhổ mạ.
Chúng nó giết thường dân nào có lạ,
“Thà giết lầm còn lợi hẳn tha lầm” (!)
Giết không chừa, giết sạch chẳng thương tâm,
Coi mạng sống con người thua cỏ rác!
Chúng thế đấy! Bởi vì con của Mác,
Kẻ ngoại nhân trước mặt mọi nhân dân.
Chúng giở trò lừa bịp, giỏi mị dân,
Dân “làm chủ” nhưng Ðảng thì “quản lý”!
Dân hộc máu còn Ðảng thì du hí,
Dân đói tơi còn Ðảng mập thù lu.
Ðảng vì dân nên Ðảng đớp êm ru,
Chẳng có thấy thằng dân nào khiếu nại.
Nếu có thấy thằng dân nào lỡ dại,
Tống nó vào “học tập” mới yên thân.
Vì Ðảng ta chỉ phục vụ nhân dân (sic!),
Khi dân chống tức là dân ngoan cố.
Hai lằn đạn chĩa vào dân – máu đổ,
Máu đổ vào lòng đất Việt thân yêu.
Máu của dân, dân chịu chứ đừng kêu,
Kêu là phản động – hành vi chống đối.
Hai lằn đạn đã từ lâu bắn tới,
Làm cách nào bạn đi giữa cho yên?
Làm cách nào chịu đựng nỗi oan khiên?
Mà tâm trí vẫn còn, chưa điên loạn?
(Ðức Phố, 8-5-2001)
VĨNH LIÊM
----------------
3. NGHỊ QUYẾT 36
Lại Nghị Quyết! Ðây là lần 36,
Nghị quyết này nhất quyết chiếm mục tiêu.
Ðó là dân tị nạn, tức “Việt kiều”,
Phải chiếm lấy, vì tài nguyên vô giá!
Ðảng nhất quyết, phen này, bằng mọi giá,
Chiếm cộng đồng, hốt trọn ổ dân ta.
Với chiêu bài “khúc ruột nối quê nhà”,
“Khúc ruột” ấy là khối tiền vô kể!
Ðảng thương nhớ vì đô-la lắm thế!
(Bốn tỉ đô “viện trợ” Ðảng hàng năm)
Ðảng sống nhăn, “hồ hỡi”, chẳng nhọc nhằn,
Cứ như thế, chẳng bao giờ Ðảng chết.
Người hải ngoại hàng năm về ăn Tết,
Cứ cho về, Ðảng vét sạch đô-la.
Xài hết tiền thì họ lại trở ra,
“Cày” chết bỏ, rồi năm sau về lại.
Ðảng biết thế nên không hề ngần ngại,
Cứ moi tiền để cán bộ phì gia.
“Bọn Việt kiều” vì nhớ nước thương nhà,
Nên nuôi Ðảng, họ chẳng hề ý thức.
Vì lẽ đó, Ðảng cần nên lập tức,
Ra chiêu bài dụ dỗ kẻ ngây thơ.
Càng ngây thơ, thì Ðảng lại càng nhờ,
Làm công cụ không công – như đầy tớ.
Kẻ háo sắc, háo danh, ưa bợ đỡ…
Chúng cho làm những chức vụ rất kêu.
Còn chúng ta thì chúng gọi “Việt kiều”,
Cứ an phận, ham tiền, vui thoải mái…
Thích nghe nhạc, giải sầu theo điệu nhảy?
Dễ dàng thôi! Ðảng gửi đám văn công.
Ðọc báo ư? Sẽ có báo biếu không.
Quên tiếng Việt? Ðảng có thầy mở lớp…
Muốn tu tỉnh? Ðảng xây Chùa thích hợp,
Có cả Thầy, Sư sải với Ni-cô…
Cứ mở Chùa là Ðảng có tiền đô,
Mê tín ngưỡng thì hết làm chính trị.
Khi vở lẽ thì mọi người nhục chí,
Sợ tiếng đời dị nghị, bị người khinh…
Nên dù đau, miệng vẫn phải làm thinh,
Cứ tiếp tục đổ tiền đô cho Ðảng…
Người tranh đấu, có nghe, xin đừng nản!
Ðường ta đi sẽ chiến thắng gian tà.
Còn bọn người ham lợi sẽ tiêu ma,
Những cặn bã làm sao mà sống sót.
Xin cảnh giác! Hãy loại trừ ung nhọt,
Trong cộng đồng, trong tổ chức, trong nhà…
Có ngừa sâu thì dàn mướp mới ra hoa,
Có ngăn địch thì cộng đồng vững mạnh.
Hãy trừng trị những kẻ nào ương ngạnh.
(Ðức Phố, 22-5-2004)
VĨNH LIÊM
----------------
4. LÀM NHỤC QUỐC THỂ
“Ðảng” cứ tưởng dân nghèo thì dễ trị,
Cứ nói gì, dân chúng phải nghe theo.
Muốn mị dân, dân chúng phải càng nghèo,
Càng nghèo khó thì dân càng nghe “Ðảng”.
Thật khốn nạn! “Ðảng” toàn là băng đảng!
Ðã lỗi thời mà cứ mãi mị dân!
“Ðảng” đã ngu nên mang bệnh ngu dân,
Làm đất nước không ngóc đầu lên nổi!
“Ðảng” hắc ám nên có mùi thôi thối,
Ai ngửi vào thì mắc bệnh khùng điên.
Dẫu “Ðảng ta” có lắm bạc nhiều tiền,
Cũng không thể rửa được mùi hôi thối.
“Ðảng” còn sống, làm cản đường ngăn lối,
Sự vươn mình của dân Việt tinh anh.
Thời đại này còn dở thói rừng xanh,
Thì đất nước mãi chìm trong tăm tối!
Cán bộ Ðảng toàn lũ người lừa dối,
Chúng bao che để giữ ghế ba chân.
Ghế chưa nhào càng làm khổ người dân,
Làm đất nước đi lùi non thế kỷ.
Bọn cai trị đâu phải cùng “đồng chí”,
Chúng đồng sàng nhưng dị mộng mà thôi.
Cốt làm sao giàu tắt để ăn chơi,
Tài sản đó là gia tài đất nước.
Thật nhục nhã! Hỡi bọn người bán nước!
(Ðức Phố, 6-8-2004)
VĨNH LIÊM
---------------
5. CỔ PHẦN HÓA DOANH NGHIỆP NHÀ NƯỚC
(Qua cuộc hội thảo ngày 19-8-2004 ở Hà Nội)
Ðảng gian trá nên mãi là gian trá,
Ðưa chiêu bài dụ khị đám dân đen.
Dân dẫu nghèo nhưng đâu phải dân hèn,
Mà Ðảng cứ mở mồm thêm thối quá!
“Cổ phần hóa quốc doanh” nghe rất lạ,
Bán cổ phần còn “chi phối” làm chi?
Ðảng ăn trùm thì Ðảng cứ ăn đi,
“Cổ phần hóa” làm gì cho rắc rối?
“Ðảng lãnh đạo”, càng nghe càng nhức nhối,
(Vì cổ phần của Ðảng chiếm nhiều hơn!)
Dù cá nhân có chiếm giữ nhiều hơn,
Thì Nhà Nước vẫn độc quyền “quản lý”!
Ðảng “quản lý” sao Ðảng còn dụ khị
Ðám dân lành bỏ vốn để đầu tư?
Ðày đọa dân, còn bốc lột dân ư?
Ai ngu dại để Ðảng hòng vơ vét?
“Cổ phần hóa” kiểu Lê-Ninh thì chết,
Ðã lỗi thời, phản khoa học thời nay.
Doanh nghiệp nào của Ðảng cũng cao bay,
Ðã lỗ vốn vì Ðảng còn “lãnh đạo”.
Các lãnh vực đầu tư càng thảm não,
Như: sữa, đường, bia, muối, rượu, cồn, in…
Lãnh vực này chả đáng để mà tin,
Vì lợi tức sẽ thu vào rất nhỏ.
Ðảng lỗ vốn vì những “doanh nghiệp đỏ”,
Nó cồng kềnh, lạc hậu, kém chuyên môn…
Quản lý tồi, nợ xấu lại như cồn,
Ðảng thua lỗ vì Ðảng còn nói dối.
“Cổ phần hóa” là chuyện dài nhức nhối.
(Ðức Phố, 04-09-2004)
VĨNH LIÊM
----------------
6. HOA THỊNH ÐỐN: NGÀY HỘI TỤ
Hoa Thịnh Ðốn xin đón chào người Việt!
Tụ về đây giương khí thế đấu tranh.
Ngày hôm nay quả thật đúng ngày lành,
Mùng bốn Tết, ngày Xuân vàng nắng ấm.
Khắp mọi nẻo, tình quê hương sâu đậm,
Ta về đây nêu chính nghĩa dâng cao.
Quyết đấu tranh vì tình nghĩa đồng bào,
Bị bức tử bởi bạo quyền Trung-Cộng.
Người ngư phủ sống bằng nghề lao động,
Vượt phong ba hầu tìm kiếm miếng ăn.
Hai bàn tay gân guốc, quá nhọc nhằn,
Vì nuôi cả gia đình đang túng thiếu…
Họ đánh cá trong phạm vi nhỏ xíu,
Của Việt Nam do luật biển Việt-Trung.
Tàu Hải-quân Trung-Cộng nổi gian hùng,
Tàn sát giết ngư dân không tấc sắt!
Trong khi đó bọn bạo quyền ngoảnh mặt,
Còn ngợi khen “tình hữu nghị Việt-Trung”!
“Hữu nghị” gì mà dở thói gian hùng?
Chúng bắn giết lương dân ta vô tội!
Sao hèn nhát? Hỡi bạo quyền Hà-Nội?
Có dám làm sáng tỏ vụ này không?
Hay sợ quan thầy Ðỏ bị phật lòng?
Nên ngậm miệng cho quên dần chuyện cũ?
Hỡi Trung-Cộng! Hãy đền bù ngư phủ,
Ðể gia đình mai táng các nạn nhân.
Trả tự do ngay cho những ngư dân,
Bị giam giữ trong nhà tù tàn bạo.
Ðồng bào Việt từ khắp nơi cảnh cáo,
Bọn bạo quyền Trung-Việt [1]: Kể từ nay,
Hãy tỏ ra hiểu biết, để tương lai,
Không hổ thẹn trước cộng đồng thế giới.
Rừng biểu ngữ, cờ vàng bay phất phới,
Trước tiền đình sứ quán của Trung-Hoa.
Ðã giương cao chính nghĩa của dân ta,
Biết thương xót vì dân lành đau khổ.
Bọn hèn nhát đang trên đà sụp đổ,
Vì lòng dân căm-phẫn quá lâu rồi!
Vụ ngư dân đang bùng nổ khắp nơi,
Âu-Á-Úc… cùng một lòng phản kháng.
Chúc các bạn giữ tâm hồn rực sáng.
Ðể ngày mai ta lấy lại cơ đồ.
Cứu dân lành, dẹp hết lũ Cộng nô,
Cho nước Việt được tự do, no ấm…
(Ðức Phố, 12-02-2005, Mùng 4 Tết Ất-Dậu)
VĨNH LIÊM
[1] Trung-Cộng, Việt-Cộng
----------------
7. BA MƯƠI NĂM NƯỚC MẤT NHÀ TAN
Nước đã mất, nhà tan còn gì nữa!
Ba mươi năm hận tủi kiếp ly hương.
Kẻ lấy nước dâng quan thầy một nửa,
Còn đan tâm mách qué gọi “thiên đường”!
“Thiên đường” đó của quan thầy Trung Cộng,
Mắc mớ gì mà dâng đất cho cam?
Muốn ngồi yên cho thỏa mộng lòng tham,
Nên dâng biển để quan thầy bảo bọc!
Cai trị nước mà ươn hèn, xuẩn ngốc,
Làm dân lành khốn khổ, phải nghèo thêm.
Bọn quan liêu thì phè phỡn ngày đêm,
Cùng chia chác chức quyền cho nặng túi.
Bọn lãnh đạo càng ngày càng hôi thúi,
Vì gian tham, vì tham nhũng kết bè…
Hễ cùng “băng” thì xếp lớn bao che,
Còn đất nước tả tơi thì kệ xác!
Từ “chủ nghĩa” là những gì gian ác,
Kẻ thi hành cứ thế phải noi theo.
“Giải phóng” ư? Làm đất nước càng nghèo!
“Ðảng lãnh đạo” vì Ðảng cần đất sống.
“Bọn phản động”, sợ gì! Mặc nó rống,
Chúng kêu gào rồi cũng phải im hơi.
Còn “Ðảng ta” thừa sức để mà chơi,
Vì “bọn nó” đã dâng ta nhiều tỉ…
Dụ khị nó, cứ cho về du hí,
Cứ vuốt ve làm nó phải xụi lơ.
Ðứa nào ngoan thì cho nó gái tơ,
Còn ngoan cố thì tống vào tù ngục…
Ðó, đất nước đã tới thời ô nhục,
Ai còn đành im lặng để hà hơi?
Cảnh nhà tan, nhục mất nước muôn đời,
Sao đành đoạn tiếp tay phường cướp nước?
(Ðức Phố, 20-3-2005)
VĨNH LIÊM
----------------
8. “BÁC” + ÐẢNG DỐT => THẦY + TRÒ = DỐT
(“Bác” và Ðảng Dốt nên Thầy với Trò cùng Dốt)
“Bác” đã dốt nên đẻ ra Ðảng dốt,
Ðảng dốt thì Thầy cũng dốt, chớ sao!
Thầy dốt rồi, Trò chẳng thể vươn cao,
Như giáo dục ngụy quyền mơ cải cách.
Giáo dục dốt nên bày trò viết sách,
Lỗi quá nhiều mà không biết lỗi gì!
Quan tham ô nên chẳng có mấy khi
Nhận cái dốt của mình mà tự sửa.
Từ Bộ Trưởng tới đàn em – một lứa,
Cá Mè nào nó cũng giống như nhau!
Có người hay chỉ bảo – chẳng làm sao
Thay đổi dược cái ngu từ gốc rễ.
Biết thay đổi thì cũng chưa quá trễ,
Muốn học khôn thì phải học đổi thay.
Muốn làm Thầy thì phải học điều ngay,
Ðể chất lượng được vươn lên từ đó.
Muốn thay đổi? Chẳng có gì là khó!
Có thực lòng muốn thay đổi hay không?
(Đức Phố, 09-09-2008)
VĨNH LIÊM
----------------
9. 86 TRIỆU MÀ THUA 14 MẠNG!
86 triệu mà thua 14 mạng!
Chuyện khó tin, nhưng có thật, ai ơi!
14 tên nắm vận nước thay Trời,
86 triệu dân đành ngậm miệng!
Mất hải đảo – không cho dân cất tiếng,
Mất biên thùy – buộc dân phải làm thinh!
Chuyện ngược đời – che mắt hết dân mình,
Chúng đàn áp dân biểu tình phản đối.
Chống Trung Cộng đã dã tâm gian dối
Chiếm Hoàng-Trường-Sa của nước Việt Nam.
Bọn bá quyền phương Bắc rất gian tham,
Nếu không chống, chúng nuốt luôn cả nước!
14 mạng im re trông khiếp nhược,
Nhưng thẳng tay đàn áp đám dân lành!
Ðau buồn này có thấu tới trời xanh?
Sao trí thức đành cúi đầu khuất phục?
Hãy thức tỉnh! Vì đây là QUỐC NHỤC!
Hãy can trường! Vì VẬN NƯỚC LÂM NGUY!
(Ðức Phố, 14-09-2008)
VĨNH LIÊM
----------------
(Hết Kỳ 1 – Xem tiếp Kỳ 2 - Phần IV)
Không có nhận xét nào