Tác giả: Alexander Görlach
Vladimir Putin và Tập Cận Bình là anh em về tinh thần. Và đó là lý do tại sao Trung Quốc hiện đang theo dõi rất chặt chẽ cuộc chiến của Putin chống lại Ukraine, mặc dù Bắc Kinh lúc đầu cũng còn hoài nghi, Alexander Görlach nói.
[ND: Tất nhiên, để thắng Đài Loan không phải dễ. Nhưng nếu TQ thắng, thì có phải sau Đài Loan sẽ đến Việt Nam? Đây cũng là vấn đề mà Việt Nam phải nghĩ đến khi định hình chính sách đối ngoại].
Sự khởi đầu của cuộc chiến tranh xâm lược của Nga chống lại Ukraine đã cho thấy quan điểm đen tối về thế giới của nhà độc tài Nga Vladimir Putin và người đồng cấp Trung Quốc Tập Cận Bình giống nhau như thế nào. Trong một bài phát biểu bất thường trên truyền hình, người cai trị Điện Kremlin nói về sự cần thiết phải thống nhất Nga với Ukraine.
Đối với Putin, quốc gia láng giềng Ukraine vốn đã có chủ quyền không đại diện cho một quốc gia riêng biệt, mà là một phần của Nga. Putin nói về Ukraine giống như Tập Cận Bình nói về Đài Loan. Người cai trị Trung Quốc tin rằng Đài Loan là một tỉnh của Trung Quốc. Ông Tập đã nhiều lần tuyên bố sẽ xâm lược Đài Loan, thậm chí còn tuyên bố đây là dự án để đời của mình. Cộng hòa Nhân dân chưa bao giờ sử dụng vũ lực đối với Đài Loan. Kể từ năm 1949, Đài Loan là một quốc gia riêng biệt và là một quốc gia dân chủ từ đầu thập niên 1990.
Ước mơ của một thời đại đã qua
Năm 1991, người dân Ukraine cũng quyết định đi con đường riêng của mình, tách khỏi nước Nga. Cả Ukraine và Đài Loan hiện là những quốc gia hoàn toàn mới và độc lập. Tuy nhiên, cả Tập và Putin vẫn mơ về một thời đại đã qua khi sự áp bức các dân tộc khác có thể được thực hiện bằng một nét bút từ ngai vàng. Luật quốc tế không có ý nghĩa gì đối với hai nước này mà thay vào đó, luật của kẻ mạnh nhất sẽ định đoạt số phận của thế giới.
Không chỉ trong bài phát biểu kỳ quặc khi bắt đầu cuộc chiến tranh xâm lược Ukraine, Putin đã nói đến việc muốn trả lại vị trí của nước Nga trong lịch sử. Ông mô tả sự sụp đổ của Liên Xô là “thảm họa địa chính trị lớn nhất”. Ông Tập cũng lấy lịch sử như một nhân chứng để nói rằng: Nhờ ông, Trung Quốc sẽ giành lại vị trí mà đất nước đã xứng đáng có trong lịch sử. Sự vĩ đại xưa cũ mà phương Tây đã phá hủy sẽ trỗi dậy trở lại. Putin cũng đổ lỗi cho phương Tây đã làm cho Liên Xô sụp đổ.
Cả hai vị tổng thống đều có chung sự căm ghét với nhân quyền, tự do và dân chủ. Không có điều gì trong các ý niệm đó sẽ tồn tại trong các vương quốc đen tối của những nhà lãnh đạo độc ác. Hoàn toàn ngược lại: Trong đế chế của Xi, hàng triệu người đang bị giam giữ trong các trại tập trung vì tôn giáo và văn hóa của họ. Họ bị làm nhục và theo dõi hàng ngày, mẫu gen được khảo sát, phụ nữ bị triệt đường sinh sản. Quốc hội Hoa Kỳ gọi một cách đúng đắn những hành động tàn ác của giới lãnh đạo Trung Quốc đối với người Duy Ngô Nhĩ ở tỉnh Tân Cương là một tội ác diệt chủng. Người Tây Tạng cũng đã bị Bắc Kinh áp bức trong nhiều thập kỷ, các di tích văn hóa của họ đã bị phá hủy và quyền được sống trong tự do của họ bị chà đạp thô bạo.
Kết thúc Internet tự do ở Nga?
Putin muốn Nga trở nên giống như Trung Quốc – với một cỗ máy giám sát được hoạt động trơn tru. Chỉ trong ngày đầu tiên của cuộc chiến, 1.700 người đã bị cảnh sát bắt và bỏ tù tại Nga vì họ đã biểu tình phản đối cuộc chiến mà nhà độc tài Điện Kremlin đã khởi xướng, một cuộc chiến đi ngược luật công pháp quốc tế.
Trái ngược với Trung Quốc, Internet ở Nga phần lớn vẫn chưa được kiểm soát. Nhưng ông Tập từ lâu đã bán công nghệ giám sát khủng khiếp của mình vốn được sử dụng trên người Duy Ngô Nhĩ cho các chế độ độc tài trên khắp thế giới. Tập vẫn còn ủng hộ Putin qua việc mua khí đốt tự nhiên. Nhưng điều đó có thể sớm thay đổi trong tương lai độc tài mà cả hai nhà cầm quyền đều mơ ước: Internet của Nga có thể trở thành nạn nhân đầu tiên của một làn sóng bắt buộc vào khuôn phép.
“Sự tầm thường của kẻ ác”
Bắc Kinh ủng hộ cuộc chiến xâm lược Ukraine của Moscow. Người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung Quốc từ chối nói về một cuộc xâm lược. Đúng hơn, bà ấy đã phỉ báng báo chí hiện tại của thế giới tự do. Họ không nên can thiệp vào công việc nội bộ của các quốc gia khác với lý do nhân quyền và dân chủ. Đối với ông Tập, nạn diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ là chuyện riêng tư.
Putin cũng đã đe dọa sẽ trả đũa nghiêm khắc đối với bất kỳ ai cản đường Nga ở Ukraine. Khi Tập và Putin thể hiện vị trí điên rồ của họ trong bộ vest và cà vạt, người ta nhớ đến “sự tầm thường của cái ác” mà Hannah Arendt đã nói đến tại phiên tòa xét xử người tổ chức vụ thảm sát Holocaust, Adolf Eichmann.
Mỹ bị thách thức trên hai mặt trận?
Ban đầu, Trung Quốc cảm thấy khó khăn trong việc đồng lòng với bước đi của Putin trong việc công nhận các khu vực ly khai Donetsk và Luhansk. Trong mắt Bắc Kinh, việc “chia cắt” các khu vực Ukraine cũng giống như trường hợp Đài Loan. Nhưng giờ đây khi Putin đang đưa toàn bộ Ukraine trở về “ngôi nhà đế chế của mình”, Bắc Kinh có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều này hoàn toàn phù hợp với tinh thần “tái thống nhất đất nước”, thuật ngữ mà Bắc Kinh sử dụng để dán nhãn cho cuộc chiến tranh xâm lược đã được lên kế hoạch chống lại Đài Loan.
Nếu bây giờ Mỹ bận rộn với Đông Âu trong một thời gian dài hơn, thì thời điểm có thể đến để ông Tập cuối cùng có thể tấn công Đài Loan. Đối với thế giới tự do, điều này có nghĩa là một cuộc đối đầu với những kẻ đứng đầu ở hai chiến tuyến cùng một lúc, mà cuối cùng, không chỉ bản đồ của châu Âu sẽ được vẽ lại. Trong mọi trường hợp, điều này không nên xảy ra.
————————————
Giáo sư Alexander Görlach là Thành viên cao cấp tại Hội đồng Carnegie về Đạo đức trong Các vấn đề Quốc tế, Nghiên cứu cấp cao tại Viện Internet tại Đại học Oxford và là Giáo sư Danh dự về Đạo đức và Thần học tại Đại học Leuphana. Tiến sĩ ngôn ngữ học và thần học chuyên nghiên cứu các vấn đề về bản sắc, tương lai của nền dân chủ và nền tảng của một xã hội thế tục. Sau khi ở Đài Loan và Hồng Kông, khu vực này trên thế giới, đặc biệt là sự trỗi dậy của Trung Quốc và ý nghĩa của nó đối với thế giới tự do, đã trở thành chủ đề cốt lõi của ông. Ông đã đảm nhiệm nhiều vị trí khác nhau tại Đại học Harvard và Đại học Cambridge. Từ năm 2009 đến năm 2015, ông là tổng biên tập của tạp chí do ông sáng lập, “Người châu Âu”.
Không có nhận xét nào