Khi nhắc đến các nhân vật chính
trị hàng đầu của Việt Nam Cộng hòa, bạn có thể đang nghĩ đến một vị tướng lãnh
nào đó.
Thật vậy, ngay sau cuộc đảo
chánh Ngô Đình Diệm năm 1963, hầu hết những cái tên đáng kể trên chính trường
miền Nam Việt Nam đều có xuất thân nhà binh. Từ Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ,
Dương Văn Minh cho đến Trần Thiện Khiêm, Lê Minh Đảo hay Nguyễn Khánh.
Đồ họa: Luật Khoa.
Việc tập trung vào những nhân vật
này làm cho bức tranh về chính trị Việt Nam Cộng hòa có phần không hoàn chỉnh.
Nhấn mạnh quá nhiều vào các nhóm quân sự kiểm soát chính quyền khiến góc nhìn về
chính thể và môi trường chính trị của nền cộng hòa miền Nam Việt Nam có phần
không lành mạnh, dễ bị bóp méo. Từ đó, bài viết, tư liệu dành cho các lãnh đạo
dân sự thật sự của Việt Nam Cộng hòa cũng không còn bao nhiêu.
Dưới đây là bốn cái tên bạn có
thể cân nhắc cho các đối thoại chính trị mới mẻ hơn về Việt Nam Cộng
hòa.
Giáo sư Nguyễn Văn Bông
Nguyễn Văn Bông từng là một cái
tên đầy triển vọng của chính trường miền Nam. Ông không được mấy ai ngày nay ở
Việt Nam biết đến. Nếu không có một bài báo chính thống trên tờ Dân Việt phát
hành hồi năm 2011 kể về chuyện biệt động thành đã ám sát ông vào năm 1971 thì
có lẽ càng ít người biết đến ông hơn nữa.
Sinh năm 1929 tại Gò Công, Tiền
Giang trong một gia đình thị dân nghèo, Nguyễn Văn Bông khác biệt với hầu hết
các chính trị gia có tiếng của Việt Nam Cộng hòa, vốn đều xuất thân từ các gia
đình danh thế, không tư bản thì cũng đại điền chủ. Thông tin về đời tư và tuổi
trẻ của Nguyễn Văn Bông hiện nay rất hiếm, và đa phần chỉ còn có thể tìm thấy
trong quyển hồi ký “Autumn Cloud: Vietnam War Widow to American Activist”. Quyển
này do chính bà Lê Thị Thu Vân, vợ của ông Bông viết, nên có thể xem là một văn
bản đáng tham khảo.
Nguyễn Văn Bông tốt nghiệp loại
ưu cấp cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ tại trường đại học danh tiếng của Pháp
Sorbonne Université, chuyên ngành công pháp và sau đó là luật học. Ông trở về
Việt Nam vào đầu năm 1963 và trước tiên tham gia vào hoạt động giảng dạy tại Học
viện Quốc gia Hành chánh, trung tâm đào tạo nhân viên công quyền cho chính quyền
Việt Nam Cộng hòa. Trong quá trình giảng dạy, tầm nhìn của ông thu hút được
đông đảo sự ủng hộ của sinh viên, và trở thành nền tảng cho các hoạt động chính
trị của ông sau này.
Cuối năm 1963, chính quyền hậu
Ngô Đình Diệm quyết định bổ nhiệm ông làm Viện trưởng Học viện này.
Đến năm 1968, khi cả miền Nam
Việt Nam chuẩn bị cho đợt tổng tuyển cử đầu tiên của nền Đệ nhị Cộng hòa, Nguyễn
Văn Bông thành lập Phong trào Quốc gia Cấp tiến (Progressive National
Movement), với sự hậu thuẫn chính trị đông đảo từ sinh viên, công chức và giới
trí thức miền Nam Việt Nam.
Quan điểm chính trị của phong
trào thì còn nhiều tranh cãi, song cũng thể hiện được tính độc lập của phong
trào này.
Một số ghi nhận ngắn như của
New York Times thì cho rằng phong trào ủng hộ chính phủ đương quyền của Nguyễn
Văn Thiệu, nhìn chung có thể vì Nguyễn Văn Bông có thái độ chính trị chống Cộng
khá rõ ràng. Một số tài liệu khác, như trong “Di cảo cố Giáo sư Nguyễn Văn
Bông” ghi nhận lại, thì đường lối mà ông Bông đặt ra là gầy dựng một chính quyền
nhân dân phổ quát và dân chủ, hạn chế và từ từ đi đến triệt tiêu chính quyền
quân quản đang tồn tại ở miền Nam Việt Nam. Vậy nên cũng có thể xếp phong trào
vào nhóm đối lập.
Dù không trực tiếp tham gia
tranh cử năm 1968 – 1969, Phong trào Quốc gia Cấp tiến phát triển mạnh mẽ và trở
thành một thế lực chính trị đáng nể. Đây là lần đầu tiên một phe nhóm chính trị
có ảnh hưởng tại miền Nam Việt Nam không lệ thuộc quá nhiều vào tôn giáo, vùng
miền hay là di sản kế thừa từ các chính đảng già cỗi từ thời kháng Pháp.
Thành công của phong trào khiến
sau đó Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu mời Nguyễn Văn Bông làm thủ tướng cho nội
các mới. Tại thời điểm này, sau khi thực hiện thành công chính sách “Người cày
có ruộng”, Nguyễn Văn Thiệu đang mong muốn mở rộng nền tảng hậu thuẫn và tính
chính danh cho chính quyền mới, dần dần dân sự hóa và ổn định môi trường chính
trị Việt Nam Cộng hòa.
Đây cũng là lý do Việt Cộng ám
sát ông vào cuối năm 1971, lúc ông chỉ mới 42 tuổi.
Một số tác phẩm mà giáo sư Nguyễn
Văn Bông để lại có thể kể đến tham luận “Đảng phái và Đối lập chính trị”, và đặc
biệt nhất là quyển “Luật Hiến pháp và Chính trị học” – sách gối đầu giường một
thời của sinh viên Học viện Quốc gia Hành chánh VNCH, hiện đã được trang
Pro&Contra của nhà văn Phạm Thị Hoài số hóa.
Bộ trưởng Cao Văn Thân
Sinh năm 1934, Cao Văn Thân là
Bộ trưởng Bộ Cải cách Đất đai và Phát triển Nông nghiệp dưới thời Nguyễn Văn
Thiệu. Ông gần như “tàng hình” trong sử sách chiến tranh Việt Nam, một phần vì
bị lấn át bởi thông tin của giới tướng lĩnh Việt Nam Cộng hòa, một phần vì giới
cầm quyền đương đại của Đảng Cộng sản Việt Nam tránh nói về các lãnh đạo dân sự
của “Ngụy quyền”. Vì lẽ này, rất khó để thu thập đầy đủ thông tin về thân thế
và lịch sử hoạt động chính trị của ông.
May mắn là trong các tài liệu rải
rác tìm được, chúng ta có thể thấy dấu ấn của Cao Văn Thân trong các thành công
bước đầu của chính quyền dân sự miền Nam Việt Nam. Cụ thể, Cao Văn Thân thi thoảng
được báo chí phương Tây nhắc đến như là kiến trúc sư trưởng của chính sách “Người
cày có ruộng” (Lands to the Tillers), cùng những nỗ lực không mệt mỏi của ông
trong việc thi hành thành công chính sách quan trọng này.
Trong nghiên cứu có tên “Âm
vang Đệ nhị Cộng hòa miền Nam Việt Nam” (Voices from the Second Republic of
South Vietnam) của Giáo sư K. W. Taylor thuộc Đại học Cornell – sử gia hàng đầu
về Việt Nam của Hoa Kỳ, Cao Văn Thân được ghi nhận là một trong những lứa lãnh
đạo đời đầu được đào tạo luật lẫn kinh tế tại Hoa Kỳ, thay thế cho nhóm “cây đa
cây đề” gốc Pháp trước đó.
Ông cũng được khen ngợi là bộ
óc sáng giá nhất trong nội các của Nguyễn Văn Thiệu thời kỳ bấy giờ. Hệ thống
nhân sự, chương trình đào tạo và tiến trình thực hiện “Người cày có ruộng” là
do ông chuẩn bị và soạn thảo trong gần nửa năm. Các chương trình phát triển như
tăng cường xuất khẩu nông sản, bảo vệ an ninh lương thực, thử nghiệm giống lúa
mới cũng như mô hình sản xuất 5 năm… đều do ông đề xướng và chịu trách nhiệm.
Không phải là một nhà nghiên cứu,
nhưng ông Thân có để lại quyển Agrarian reform in Vietnam, được xuất bản dưới sự
bảo trợ của Hội đồng Đối ngoại Việt Nam Cộng hòa. Hiện quyển này còn có thể được
tìm thấy trong Thư viện Quốc gia Australia.
Theo thông tin hồi năm 2016 từ
đài VOA, Bộ trưởng Cao Văn Thân sinh sống cùng gia đình tại Canada. Tuy vậy, gần
đây báo Người Việt ở Mỹ có đăng một số cáo phó nói rằng ông qua đời ngày
14/4/2020 ở Montreal, Canada.
Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy
Nguyễn Ngọc Huy là một nhân vật
chính trị gốc gác dân sự khác bị bỏ quên trong lịch sử chiến tranh Việt Nam.
Ông là bạn đồng chí với giáo sư Nguyễn Văn Bông từ lúc là sinh viên học tập tại
Pháp, và cũng là tác giả của quyển “Di cảo cố Giáo sư Nguyễn Văn Bông”.
Có thể gọi ông Nguyễn Ngọc Huy
là một nhà nghiên cứu đi làm chính trị, do khối lượng bài viết và các công
trình nghiên cứu đồ sộ của ông. Đáng tiếc là hầu hết chúng đều rơi vào lãng
quên.
Giáo sư Huy sinh năm 1924, tại
Sài Gòn – Chợ Lớn, gốc ở Biên Hòa. Ông gia nhập Đảng Đại Việt Quốc dân Đảng thuộc
xứ bộ Nam kỳ từ khi còn khá trẻ và tiếp tục trung thành với chính đảng này cho
đến tận cuối thập niên 60, dù trải qua nhiều lần bị chính quyền Ngô Đình Diệm
đàn áp và phải đi tị nạn chính trị.
Sau khi lấy bằng Tiến sĩ Chính
trị học ở Pháp vào năm 1963, ông trở về Việt Nam và cùng giảng dạy với GS Nguyễn
Văn Bông tại Học viện Quốc gia Hành chánh, và trở thành một nhân vật lãnh đạo
chủ chốt của Phong trào Quốc gia Cấp tiến. Cũng trong năm 1969, ông tự mình lập
Đảng Tân Đại Việt và trở thành nhân vật chính trị đối lập với chính quyền quân
quản.
Ngoài các thành tựu chính trị
mà ông gắn chung tên tuổi với GS Bông, GS Huy cũng cho thấy sức viết và khả
năng đóng góp vượt trội về mặt tri thức – học thuật của mình cho phong trào dân
chủ tại Việt Nam.
GS Huy có một lượng kiến thức
đáng nể về văn hóa và chính trị Trung Hoa, giúp ông có một cái nhìn đặc biệt
hơn về địa chính trị, vai trò của văn hóa, chủ nghĩa dân tộc và tương lai của
Việt Nam giữa hai làn đạn Chiến tranh lạnh. Một số tác phẩm của ông về Trung Quốc
và văn hóa Đông phương có thể kể đến “Đề tài người ưu tú trong tư tưởng chánh
trị Trung quốc cổ thời”, hay “Lễ trong tư tưởng chánh trị Trung Quốc cổ thời”.
Trong quyển “New Perceptions of
the Vietnam War”, do Tiến sĩ Nathalie Huynh Chau Nguyen làm chủ bút [Giáo sư của
Trung tâm Úc học Quốc gia (National Centre for Australian Studies) của Đại học
Monash, và là một trong những sử gia tiếng tăm nhất thế giới về chiến tranh Việt
Nam], người ta nhận định Nguyễn Ngọc Huy là một trong những chiến lược gia lớn
trong lịch sử Việt Nam đương đại, dù ông không có cơ hội biến chúng thành sự thật.
Nguyễn Ngọc Huy là chủ bút của
tờ nguyệt san Cấp tiến với hàng loạt các bài viết sắc sảo về tình hình chính trị
miền Nam Việt Nam. Ông cũng là tác giả của tác phẩm “Sự tồn vong của một quốc
gia” (Survival of a Nation). Tác phẩm này được ca ngợi là có thể hóa giải nhiều
vấn đề của chính quyền miền Nam Việt Nam, và những cuộc đảo chính chống Ngô
Đình Diệm dẫn đến sự thống trị của giới tướng lĩnh trong chính trường cũng sẽ
không xảy ra nếu các nguyên tắc quản trị Việt Nam đặc trưng của ông được thừa
nhận. Đáng tiếc là hiện nay chưa thể tìm ra bản thảo gốc đầy đủ của tác phẩm
này.
Sau 1975, GS Huy tị nạn ở Hoa Kỳ,
và tiếp tục hoạt động đấu tranh dân chủ của mình với kỳ vọng có thể trở về Việt
Nam và thúc đẩy các phong trào dân chủ bên trong Việt Nam. Tuy nhiên, ông mất sớm
vào năm 1990. Quyển “The tradition of human rights in China and Vietnam”, do
ông cùng GS Stephen B. Young chấp bút, hiện vẫn còn được lưu hành.
Nhà báo Từ Chung
Từ Chung là biên tập viên, là
cây bút của tạp chí Chính Luận, một trong những tờ báo độc lập được đón đọc và
nể trọng nhất miền Nam Việt Nam thời điểm bấy giờ.
Cũng như Bộ trưởng Cao Văn
Thân, thông tin về thân thế và lịch sử hoạt động của Từ Chung gần như là không
tồn tại. Tản mạn trong một vài bài viết trên mạng, như của Hoàng Hải Thủy nói về
hai tờ Ngôn luận và Chính luận, Từ Chung có được nhắc đến như là thư ký của tờ
báo, từng du học tại Thụy Sĩ. Nhưng còn thông tin về thân thế của ông thì gần
như không có.
Riêng tạp chí Chính Luận thì được
bàn khá chi tiết trong nghiên cứu của tác giả Tran Nu Anh có tên “South
Vietnamese Identity, American Intervention, and the Newspaper Chính Luận”, đăng
tải trên tạp chí khoa học Journal of Vietnamese Studies của Đại học California.
Được thành lập vào năm 1963, và vận hành cho đến tận khi Sài Gòn thất thủ,
Chính Luận là tờ tạp chí tồn tại lâu đời nhất và là tờ báo được đọc nhiều nhất.
Trong năm 1974, tạp chí phát hành được hơn 13.000 bản mỗi ngày, cao nhất trong
các báo miền Nam Việt Nam.
Như nghiên cứu chỉ ra, tờ Chính
Luận là diễn đàn lớn nhất bàn luận về danh tính Việt Nam giữa “cơn bão” văn hóa
Mỹ và tiền Mỹ. Các bài viết đặt ra những câu hỏi về danh tính người Việt, vai
trò của người Mỹ, rồi cả hình ảnh và vai trò của người phụ nữ trong sự giao
thoa giữa phương Đông và phương Tây.
Song đồng thời, đây cũng là tờ
báo hiếm hoi dành thời gian chỉ trích những sai lầm của chính phủ Việt Nam Cộng
hòa lẫn hành vi khủng bố thường trực của phe Mặt trận Giải phóng miền Nam Việt
Nam (hay Việt Cộng).
Sự trỗi dậy của tờ báo phần lớn
nhờ vào tầm nhìn và chủ trương của ông Đặng Văn Sung, một dân biểu có tiếng, và
hoạt động quản trị của thư ký – biên tập viên Từ Chung.
Cuối năm 1965, sau nhiều loạt
bài chỉ trích hành vi tấn công dân thường và các hoạt động quân sự không phù hợp
của phe Việt Cộng, Đặng Văn Sung và Từ Chung nhận tối hậu thư của phe này: một
là im lặng – hai là chết.
Vài ngày sau khi nhận được tối
hậu thư, Từ Chung thay mặt tòa soạn viết thư trả lời phe Việt Cộng đăng trên
Chính Luận. Theo ghi nhận của “Vietnam Information Notes” do Bộ Ngoại giao Hoa
Kỳ lưu trữ, Từ Chung khẳng định rằng Chính Luận là một tờ báo trung lập và từng
vạch trần tất cả sai phạm của mọi bên trong chính trường miền Nam, song duy chỉ
có Việt Cộng là đưa ra kiểu đe dọa vô pháp như vậy. Ông khẳng định: Các anh có
thể giết chúng tôi, nhưng tinh thần của chúng tôi sẽ còn sống mãi.
Ngày 30 tháng 12 năm 1965, sau
hai năm quản lý tờ báo, Từ Chung bị Việt Cộng (nhiều khả năng là biệt động Sài
Gòn) bắn chết ngay trước cửa nhà ông bằng bốn phát đạn.
Nguồn :
https://www.luatkhoa.org/2020/04/
Không có nhận xét nào