Ngày 20/1/1974 là một sự kiện lịch sử
bi tráng đối với dân tộc Việt Nam. Đó là ngày Hải quân Trung Quốc đã
bất ngờ tấn công, chiếm trọn quần đảo Hoàng Sa từ tay của Hải quân Việt
Nam Cộng hoà. Trong trận chiến thư hùng đó, 74 chiến sĩ của Hải quân
Việt Nam Cộng hoà đã tử vong.
Hình minh họa. Ảnh chụp từ vệ tinh thành phố Nam Sa trên một đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa do Trung Quốc kiểm soát hôm 27/6/2012 |
Tình
cảnh của Việt Nam Cộng hoà lúc đó khá bi đát khi đang đứng trước nguy
cơ thất trận trước người anh em cùng một mẹ - Việt Nam Dân chủ Cộng hoà.
Chưa kể sự rút lui của Hoa Kỳ sau Hiệp định Paris 1973 đã khiến phía
Việt Nam Cộng hoà bị mất tinh thần. Nhân cơ hội đó, “thế” và “thời” đều
thuận lợi, nên Trung Quốc đã chọn lựa thời điểm tốt nhất để tấn công,
sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước đó rất lâu.
Hoàng
Sa là bước đầu tiên để Trung Quốc thể hiện sức mạnh của mình trên biển
trước Việt Nam và các nước Đông Nam Á. Và cũng là bước thể hiện đầu tiên
trong ý đồ “vươn ra biển khơi” mà Trung Quốc đã “nung nấu” trước đó.
Hoàng
Sa cũng chưa phải là sự kiện duy nhất Trung Quốc gây hấn trên biển
Đông. Năm 1988, Trung Quốc tiếp tục tấn công người anh em sinh đôi của
Việt Nam Cộng hoà (lúc đó đã đổi tên là Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt
Nam) tại khu vực Trường Sa. Phía Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam với
tiềm lực vô cùng hạn chế, cộng với ý đồ quân sự bị lộ, khi tính đưa công
binh ra nhằm khẳng định chủ quyền, đã bị Hải quân Trung Quốc với tiềm
lực mạnh hơn tấn công. Sau sự kiện 1988 đó, Gạc ma đã mất tiếp vào tay
Trung Quốc.
Hình minh họa. Những người biểu tình phản đối Trung Quốc tại Hà Nội hôm 14/3/2016 nhân kỷ niệm trận chiến Gạc Ma năm 1988
Hình minh họa. Những người biểu tình phản đối Trung Quốc tại Hà Nội hôm 14/3/2016 nhân kỷ niệm trận chiến Gạc Ma năm 1988 AFP
Năm
1995, Trung Quốc tiếp tục chiếm Bãi Vành khăn từ tay quân đội
Philippines. Philippines uất ức nhưng với tiềm lực quân sự quá yếu đành
nhìn Trung Quốc chiếm trọn Vành khăn.
Trung
Quốc từ chỗ không kiểm soát bất cứ thực thể nào ở Trường Sa, sau khi ra
tay chớp nhoáng, biến mọi sự thành chuyện đã rồi thì nay Trung Quốc
đang chiếm giữ 7 thực thể tại Trường Sa. 7 thực thể này đã được Trung
Quốc bồi lấp thành các đảo nhân tạo và trang bị vũ khí quân sự trên đó.
Tuy
vậy, luật pháp quốc tế đã không thừa nhận chủ quyền của Trung Quốc tại
tất cả các khu vực này, cho dù Trung Quốc đang kiểm soát toàn bộ Hoàng
Sa và 7 thực thể ở Trường Sa. Bởi vì luật pháp quốc tế từ sau khi Liên
Hợp Quốc được thành lập, đã không chấp nhận việc dùng vũ lực để xâm
chiếm một lãnh thổ thuộc một quốc gia khác.
Tuy
nhiên, Trung Quốc lại là một quốc gia gần như không biết đến sự tôn
trọng luật pháp quốc tế. Chính vì vậy, một lo ngại đặt ra là liệu Trung
Quốc có thể lặp lại các hành động xâm chiếm như đã từng làm trong quá
khứ hay không?
Năm
2012, Trung Quốc chưa cần dùng biện pháp quân sự nhưng đã sử dụng chiến
thuật “bắp cải” để ngang nhiên giành quyền kiểm soát bãi Scaborough từ
tay của Philippines. Chính vì vậy, Philippines đã khởi kiện Trung Quốc
ra một Hội đồng trọng tài được thành lập theo Phụ lục VII của Công ước
luật biển 1982 (UNCLOS). Và Toà trọng tài năm 2016 đã có phán quyết lịch
sử khi tuyên bố Philippines thắng cuộc.
Hiện
nay, Trung Quốc một mặt đang “mua chuộc” các nước ASEAN thông qua Sáng
kiến Vành đai Con đường (BRI) của họ. Với những dự án hàng tỉ USD, Trung
Quốc đang “chia rẽ” các quốc gia ASEAN. Đồng tiền của họ đang khiến các
quốc gia ASEAN cách biệt nhau về quan điểm. Một cuộc thăm dò gần đây
của Viện nghiên cứu Đông Nam Á của Singapore đã cho thấy 7 trong 10 nước
ASEAN thích Trung Quốc hơn.[1] Trung Quốc còn tuyên truyền mập mờ
về tình hình “ổn định” ở Biển Đông và mốc thời gian sẽ hoàn
thành đàm phán Bộ quy tắc ứng xử trên biển Đông (COC) trong 3 năm tới.
Đây chính là một trong các “thủ pháp” ngoại giao của Trung Quốc,
nhằm gây sức ép lên các quốc gia trong khu vực, đồng thời ngăn
cản các quốc gia bên ngoài can dự vào Biển Đông.
Ông
Antonio Carpio, Cựu thẩm phán Toà án tối cao Philippines, một trong
những tác giả quan trọng của Phiên toà thế kỷ - Philippines kiện Trung
Quốc đã cảnh báo rằng: “Trung Quốc sẽ không ngưng việc bồi lấp các đảo
nhân tạo, và sẽ tiếp tục bồi lấp Scarborough, trước khi các bên ký kết
COC”.[2]
Cảnh
báo của ông Carpio không phải là không có cơ sở. Trong quá khứ, Trung
Quốc luôn tìm mọi cách để tạo lợi thế kể cả bằng biện pháp quân sự,
khiến “gạo đã thành cơm”. Thậm chí với các hành động gây hấn gần đây của
Trung Quốc với Việt Nam, Philippines, Malaysia, Indonesia, ta có thể
nhận thấy mục tiêu xuyên suốt của Trung Quốc là nhằm biến các vùng
biển không có tranh chấp thành vùng biển có tranh chấp với các
nước khác, nhằm ép buộc các quốc gia trong khu vực từ bỏ hợp tác
khai thác với các quốc gia khác để hợp tác khai thác chung theo
“cách thức” của Trung Quốc đó chính là “chủ quyền thuộc về chúng
ta (Trung Quốc), gác lại tranh chấp, cùng nhau khai thác”.
Chính
vì vậy, các quốc gia ASEAN cần tỉnh táo trước một Trung Quốc đầy gian
manh và xảo trá. Sự đoàn kết của ASEAN bảo vệ được chính ASEAN trước một
Trung Quốc hung hăng và đầy tham lam. Còn nếu không, các quốc gia ASEAN
sẽ phải trả giá ngay trong tương lai gần.
Phạm Ngọc Thảo
(RFA)
Không có nhận xét nào