Tiếng khóc ai oán của chị Nhung con
cụ Lê Đình Kình – người bị lực lượng cưỡng chế giết chết ở Đồng Tâm –
như một nhát dao xuyên suốt tất cả trái tim những ai lắng nghe nó. Cho
dù họ là người của chính quyền hay các nhà hoạt động, những người khác
hẳn nhau về chính kiến.
Cụ Lê Đình Kình: Nhập Cuộc và Ra Đi |
Ở
giữa những nức nở ấy là hình ảnh hãi hùng của cụ Kình: bị bắn gãy rời
chân trái, đầu be bét máu, bị trúng một viên đạn ngay tim, máu me đầy
giường cụ nằm. Cụ ra đi đúng 3 giờ sáng hôm 9 tháng Giêng, ngay tại nhà
của mình.
Trong
cái cảm giác thương xót tận cùng, câu hỏi trong đầu mọi người vẫn là:
Tại Sao? Tại sao lại vào lúc này, ngay những ngày cận Tết? Ai có thể
biện minh cho hành động huy động công an, quân đội xông vào nhà riêng
của dân, đánh giết họ như đánh úp kẻ thù vào lúc 3 giờ sáng?
Câu
hỏi dẫn đến những biến cố thương đau như một diễn trình của lịch sử. Từ
Văn Giang, Dương Nội cho đến Tiên Lãng, … cũng ào ạt quân đội, công an,
cũng mịt mù khói súng và tiếng gào khóc. Những vụ cưỡng chế tiếp nối
cưỡng chế, những quy hoạch và đền bù rẻ mạt, … Đó là số phận thảm thương
của dân nghèo VN. Nhưng cách hành xử của chính quyền, những gì tiếp nối
sau đó mới là bi kịch của đất nước này. Bi kịch của những người tiếp
tục phải sống với cái giả dối, tàn nhẫn đến trần trụi của chúng:
–
Thông Báo: Sau khi xông vào nhà dân vào nửa đêm, giết chết cụ Kình và
bắt đi một số người, Bô Công an ra thông báo trên giấy trắng mực đen
rằng “những người dân này đã tấn công lực lượng chức năng, trong quá
trình họ đang tiến hành xây dựng tường rào bảo vệ sân bay Miếu Môn vào
sáng ngày 9/1”.
–
Xử Lý: Với vẻ mặt thất thần, cụ bà Dư Thị Thành vợ cụ Lê Đình Kình, kể
lại với người phóng viên cung cách lấy cung của công an: “Người ta bắt
khai là ở nhà cầm lựu đạn, tôi bảo là tôi không biết quả lựu đạn thế
nào, tôi không biết bom xăng là thế nào, thì tôi không khai được. Thế là
nó tát, cứ thế nó tát, nó đá, tát suốt, hết bên nọ sang bên kia, xong
rồi nó đá vào hai bên ống chân …”.
–
Và tuyên dương: Giữa những đau thương, tang tóc của gia đình nông dân
Lê Đình Kình, Nguyên thủ quốc gia truy tặng ngay huân chương chiến công
hạng nhất cho ba chiến sĩ công an bất hạnh. Chẳng có tên giặc xâm lược
biển đảo nào bị giết vì họ. Cái chết phí hoài, vô nghĩa và những huân
chương trên xác của người dân chỉ mang đến một sự sỉ nhục lớn đối với
lực lượng công an và đối với linh hồn người đã khuất!
Để
bôi xoá danh dự của một người đã khó, nói chi đến một làng. Dân Đồng
Tâm đã một thời hy sinh bảo vệ đất nước bằng máu của chính họ, đâu thể
nào chỉ qua một đêm lại trở thành những kẻ gây rối, một bọn xì ke ma
tuý. Sự thật luôn luôn là một vũ khí mạnh mẽ nhất, và chính nó đang xoá
sạch thanh danh, nhân cách của những kẻ đã xuống lệnh bôi nhọ họ.
Tôi
không khóc cụ Kình, tôi nghĩ nhiều người cũng thế, nỗi đau làm cho nước
mắt con người khô cạn. Tôi cúi đầu trước một công dân đáng kính, một
thủ lĩnh tinh thần của Đồng Tâm. Không thể nào tìm kiếm công lý và công
bằng trên một đất nước dẫy đầy oan sai dành cho số phận người dân thấp
cổ bé miệng. Cụ Kình đã chọn cuộc chiến cuối với thái độ rất rõ ràng và
quyết liệt. Những video trên mạng còn ghi lại những tâm huyết của cụ qua
một số các chia sẻ:
“…
vì chúng ta là người dân sống có trình độ và có văn hóa nên chúng ta
vẫn tôn trọng cái đó (số hecta đất quốc phòng). Nếu họ cứ xây trên 47,36
hecta thì chúng ta đồng tình ủng hộ và giúp đỡ họ. Còn nếu họ nhích ra
bên ngoài cái 47,36 hecta đó, mặc dù chỉ 1 mét vuông, thì chúng ta sẽ
chiến đấu đến cùng để bảo vệ đất của chúng ta.
“59
hecta của chúng ta to thật nhưng danh dự, phẩm chất con người của xã
Đồng Tâm là quê hương anh hùng thì cái danh dự đó còn lớn hơn. Và chúng
ta phải bảo vệ đến cùng”.
Và
cụ đã bị giết chết, một người mà cho đến tận cuối đời vẫn trung kiên
với dân tộc và đất nước, một người chọn sống với phẩm giá và sẵn sàng
chết cho điều mình lựa chọn. Cụ Kình đã ra đi, công dân Lê Đình Kình đã
nhập cuộc và ra đi như thế giữa cuộc đời này.
Tôi
không tin rằng bất cứ một thế lực nào có thể làm vấy bẩn một con người
như vậy. Sáng ngày 13 tháng giêng, tất cả người dân thôn Hoành đã chít
trắng khăn tang tiễn đưa cụ. Người ta bảo rằng không chỉ riêng toàn bộ
người làng Đồng Tâm mà người dân ở các làng lân cận cũng đeo tang trắng.
Số
phận của dân làng Đồng Tâm coi như đã được định đoạt. Nhưng tôi lại có
cái cảm giác rằng Đồng Tâm bỗng dưng trở thành cuộc chiến riêng của mỗi
người – Những cái tát trên mặt cụ bà Dư Thị Thành; gương mặt méo mó,
thâm tím vì bị tra tấn cùng những lời thú tội của con cháu cụ Kình;
những thông tin bất nhất từ Bộ Công an;… – Tất cả đã phơi bày một chế độ
cực quyền cùng phẩm chất của nó đối với người dân. Và cái kết thúc của
của nó khiến người ta rùng mình ghê sợ! Vô hình chung nó đánh thức phần
lương tâm sâu thẳm nhất trong mỗi con người.
Thực
ra cụ Kình đã không chết, nếu coi cái chết là một sự chấm dứt. Một cụ
già ở tuổi 84 vẫn tuyên chiến với cái ác và bạo lực đã như một tiếng
chuông cảnh tỉnh. Chính viên đạn xuyên suốt vào trái tim hào hiệp của cụ
đã khiến người ta trăn trở về xã hội VN, về phẩm chất cuộc sống của
riêng mình.
Số
phận 22 người dân đang chờ bị khởi tố đang nằm trong bàn tay của chính
quyền. Cái sống và cái chết của họ tuỳ thuộc vào nhóm lãnh đạo CS, nhưng
nó cũng tuỳ thuộc vào thái độ hành xử của tất cả mọi người, từ các cán
bộ quan chức trong bộ máy chính quyền, các nhân sĩ trí thức, các tổ hợp
luật sư, các tổ chức chính trị, các nhà hoạt động, … cho đến người dân
bình thường.
Sự
“im lặng” kéo dài quá lâu đã là đồng phạm trên biết bao thảm cảnh của
người dân, liệu nó có còn tiếp tục trên thảm kịch của Đồng Tâm? Câu hỏi
này xin dành cho tất cả chúng ta, những người có thể vô can nhưng không
hẳn đã là vô tội.
Nguyệt Quỳnh
(Tin tức Hàng ngày)
Không có nhận xét nào