Nợ nước thì không lo trả, mà thù nhà
thì cứ luôn hậm hực. Câu hỏi được đặt ra từ người viết bài này là: Tại
sao một tay có quyền uy trên thiên hạ trong cả nước mà Nguyễn Phú Trọng
cứ giở trò mèo vờn chuột? Khởi đầu là Trầm Bê, Vũ Huy Hoàng, Vũ Nhôm,
Đinh La Thăng, Trần Đại Quang... Nay đến tên Tàu phù Hoàng Trung Hải,
mai đến tên gián điệp tay sai cho Tàu cộng Nguyễn Chí Vịnh... rồi còn ai
nữa?
Sao
không bắt con chuột chúa Nguyễn Tấn Dũng cho gọn việc trước khi về đoàn
tụ với "Bác Hù công minh liêm chính vĩ đại"? Bởi lẽ với người viết và
kể cả công chúng thì đồng chí 3 Ếch là một tên tội đồ kinh khủng nhất
trong chuỗi hành vi phá hoại đất nước. Ông Trọng không kết thúc Ba Dũng
ngay lúc "thiên thời địa lợi" này, mà phải đợi đến khi trở thành con ma
rồi mới về bắt hồn nó hay sao?
*
Sự
thù hận của con người là một trong những thứ đáng kinh sợ nhất trong
đời sống. Con người có thể chấp nhận mất cả tiền bạc, danh dự và ngay cả
mạng sống để phục thù. Trong trường hợp này thì Nguyễn Phú Trọng được
ví là Câu Tiễn và Nguyễn Tấn Dũng là Ngô Phù Sai, là hai nhân vật có thể
đưa ra để lấy làm thí dụ điển hình cho thời sản hôm nay.
Đời
Xuân Thu (722-479 trước D.L.), hai nước Ngô và Việt đánh nhau. Sau trận
đại bại tại Cối Kê, vua Việt là Câu Tiễn phải mình trần sang lạy vua
Ngô là Phù Sai xin hàng. Ngô vương bắt vợ chồng Câu Tiễn phải sang Ngô
làm con tin, có quan Tướng Quốc là Phạm Lãi theo hầu. Cả ba đều bị giam
trong ngục đá. Hằng ngày vợ chồng Câu Tiễn và Phạm Lãi phải cắt cỏ, hốt
phân ngựa, gánh nước rửa dọn chuồng ngựa, kiếm củi nấu cơm... Suốt thời
gian ba năm, chúa tôi sống một cách vô cùng vất vả cực nhọc, những vẫn
bền chí đợi thời. Một hôm vua Ngô đau, Câu Tiễn nghe theo lời của Phạm
Lãi là chịu nếm phân của vua Ngô để được vua Ngô tin kẻ hàng giữ dạ
trung thành. Nhờ đó mà cả ba được phóng thích về nước.
Câu
truyện thứ hai nói về lòng hận thù: Chuyện kể rằng, vua Sở Bình Vương
vì sợ cha của Ngũ Tử Tư là Ngũ Xa tranh quyền nên âm thầm lập mưu giết
chết ba cha con của Ngũ Xa. Vì biết rõ ý định của vua nên Ngũ Tử Tư đã
bỏ trốn sang nước Ngô lánh nạn. Trước khi lên đường, Ngũ Tử Tư thề rằng,
"Nước Sở muốn còn giữ được cúng tế thì chớ giết cha và anh ta, bằng
không thì tất ta phải diệt nước Sở mới hả lòng căm tức của ta!".
Khi
sang được nước Ngô, ông đã giúp công tử Quang lên ngôi báu (tức vua Hạp
Lư), nên được vua rất tin dùng. Mối thù giết cha và anh trở thành động
lực để ông giúp Hạp Lư đánh nước Sở. Sau nhiều năm theo vua Hạp Lư, cuối
cùng ông đã giúp vị vua này đánh bại quân Sở. Khi mọi việc xong xuôi,
mọi người đều vui mừng, riêng Ngũ Tử Tư buồn rầu.Thấy vậy vua Hạp Lư xét
hỏi, thì Ngũ Tử Tư thưa rằng, "vì kẻ thù giết cha và anh tôi chưa trả
được. Hắn tuy đã chết nhưng xin Đại Vương cho phép tôi được đào mả Sở
Bình Vương lên phá áo quan chém lấy đầu thì tôi mới hả lòng căm tức".
Vua Hạp Lư đồng ý nên Ngũ Tử Tư đã cùng quân lính đi tìm mả của Sở Bình
Vương để đào. Công việc tìm kiếm khó khăn, vì mộ của Sở Bình Vương nằm
dưới một đáy hồ.
Tìm
mãi không thấy, Ngũ Tử Tư đã vật vã khóc than. Đương lúc thất vọng có
một cụ già đi qua và mách chỗ đặt huyệt mộ vua Sở Bình Vương cho ông.
Đúng như lời cụ già, người lặn xuống đáy hồ nhìn thấy một quan tài bằng
đá nên ông vội sai quân lính đắp đất xung quanh huyệt mộ rồi tát cạn.
Khi quật nắp huyệt mộ lên không thấy xác của Sở Bình Vương đâu. Cụ già
lại mách, đó là mộ giả, mộ thật nằm ở dưới sâu hơn ba thước. Quân lính
nghe thế liền đào tiếp và phát hiện một chiếc quan. Khi quật ra thấy xác
Sở Bình Vương da thịt vẫn còn nguyên vẹn.
Vừa
trông thấy mặt kẻ thù, Ngũ Tử Tư đã sai người lôi xác ra, ông dùng roi
đánh 300 phát khiến thịt nát xương tan. Sau đó, dùng chân dẫm lên bụng,
thò tay khoét mắt, cắt đầu, còn thân xác sai quân phơi giữa cánh đồng.
(1)
Nhiều
người hẳn còn nhớ Tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng đã khóc uất nghẹn
trong bài phát biểu bế mạc Hội nghị lần thứ 6 BCH-TƯĐ như sau:
“Ban
Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở
thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với
tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị“ (1)
Nợ
nước thì không lo trả, mà thù nhà thì cứ luôn hậm hực. Câu hỏi được đặt
ra từ người viết bài này là: Tại sao một tay có quyền uy trên thiên hạ
trong cả nước mà Nguyễn Phú Trọng cứ giở trò mèo vờn chuột? Khởi đầu là
Trầm Bê, Vũ Huy Hoàng, Vũ Nhôm, Đinh La Thăng, Trần Đại Quang...Nay đến
tên Tàu phù Hoàng Trung Hải, mai đến tên gián điệp tay sai cho Tàu cộng
Nguyễn Chí Vịnh...rồi còn ai nữa? Sao không bắt con chuột chúa Nguyễn
Tấn Dũng cho gọn việc trước khi về đoàn tụ với "Bác Hù công minh liêm
chính vĩ đại"? Bởi lẽ với người viết và kể cả công chúng thì đồng chí 3
Ếch là một tên tội đồ kinh khủng nhất trong chuỗi hành vi phá hoại đất
nước. Ông Trọng không kết thúc Ba Dũng ngay lúc "thiên thời địa lợi"
này, mà phải đợi đến khi trở thành con ma rồi mới về bắt hồn nó hay sao?
Là
một vị Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước, kiêm Chủ tịch Quân ủy trung
ương, nắm cả quân đội và côn an, ông chỉ đứng sau một người là Tập Cận
Bình và trên cả trăm triệu người Việt Nam, Nguyễn Phú Trọng đã quá muối
mặt khi không không thực hiện được chủ ý loại trừ đồng chí 3X, nên ông
ta dễ gì nguôi ngoai mối hận nhục nhã này. Nhưng "quân tử" thì 10 năm
trả thù không muộn. Nguyễn Phú Trọng có phải là một người quân tử?.
Nguyên Thạch
(Dân Làm Báo)
Không có nhận xét nào