(Photo by Tom Fox/Reuters) |
“Good night, sweet dreams.”
Genny
gửi đi dòng text cuối cho Dick, bạn trai và cũng là đồng nghiệp của cô ở
sở cảnh sát Dallas, khi bước đến gần căn apartment của cô ở lầu 3. Lúc
ấy khoảng gần 10 giờ đêm. Cô về muộn hơn mọi ngày sau ca trực kéo dài
suốt 14 tiếng. Một ngày đầu tuần khá mệt mỏi và nhức đầu vì những chuyện
lỉnh kỉnh chẳng đâu vào đâu. Cô cần nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Khi
vừa tra chìa khóa vào ổ khóa cửa phòng, Genny cảm thấy có điều gì bất
thường. Cô luôn cẩn thận khóa cửa, tắt đèn mỗi khi rời nhà. Cửa dường
như không khóa, cô xoay nhẹ tay nắm cửa, cánh cửa mở he hé. Genny khẽ
giật mình, đặt tay lên báng súng như một phản xạ tự nhiên. Ánh đèn vàng
từ bên trong hắt ra. Genny suy nghĩ thật nhanh. Ngoài Dick ra, không ai
biết chỗ ở của cô. Kẻ nào đã đột nhập vào phòng cô?... Genny rút súng,
lùi lại một bước, tay giơ cao khẩu súng ngắn, chân đạp mạnh vào cánh
cửa.
“Đứng yên tại chỗ. Giơ tay lên!” Genny hét lớn.
Cửa mở toang. Cô trông thấy một gã đàn ông ngồi dựa lưng trên ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, tay cầm vật gì đó.
“Bỏ ngay cái đó xuống. Giơ hai tay lên!” Genny nắm chặt khẩu súng bằng cả hai tay, mũi súng chĩa thẳng về phía kẻ lạ mặt.
Trước
mắt cô là gã đàn ông da màu lạ hoắc. Gã mặc quần short, tay cầm vật gì
lấp lánh cô không nhìn thấy rõ. Gã chồm người dậy, nhìn chòng chọc vào
cô.
“Giơ hai tay lên! Bỏ cái đó xuống ngay, nếu không tôi bắn.” Genny quát lên và lùi lại một chút, hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng.
Gã đàn ông đứng bật dậy, dáng cao lớn, khệnh khạng.
“Hey! Hey! Hey!” Gã trợn mắt, xăm xăm bước về phía cô…
“Đoàng! Đoàng!” Genny nổ liền hai phát. Gã bật ngửa ra sau, nằm ngay đơ, đầu gối lên thành ghế sofa.
Suốt
những năm hành nghề cảnh sát, Genny vẫn được đồng nghiệp thán phục về
tài thiện xạ, đã bắn thì không trật vào đâu được. Cô từ từ bước qua cửa,
men sát theo vách tường rồi lọt hẳn vào phòng trong lúc hai tay vẫn
không rời khẩu súng, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống thân hình bất động
dưới chân sofa. Gã da màu nằm im không nhúc nhích, máu loang trước
ngực.
Genny
đảo mắt một vòng, nhìn quanh. Và, chỉ trong một vài giây, trong ánh
sáng mờ mờ của ngọn đèn phòng khách, cô nhận ra điều gì khác thường… Cô
lắc lắc đầu mấy cái cho thật tỉnh táo. Genny bỗng lạnh sống lưng. Cô
thấy chóng mặt, rồi khẩu súng trong tay rớt xuống lúc nào cô không hay.
Đây không phải là căn apartment của cô. Cô đã vào nhầm phòng.
Genny
vội quỳ xuống bên người đàn ông. Gã nằm ngửa, hai mắt mở lớn, trợn
trừng. Bàn tay phải mở ra cho thấy vật trong tay gã là chiếc muỗng nhôm.
Một ly kem ăn dở và hộp kem mở nắp ở trên chiếc bàn thấp cạnh sofa. Máu
vẫn loang trên sàn nhà…
Genny
ngồi bật dậy, hoảng hốt... Cô đã làm gì vậy?! Cô đã giết người. Rồi
Genny lại quỳ xuống, đặt tay lên ngực gã. Cô nhớ tới những thao tác CPR
từng ứng dụng. Vô ích, viên đạn trúng ngay tim. Dưới chân cô đã là một
xác chết. Cô nhìn lại bàn tay mình. Máu. Genny cố trấn tĩnh, gọi số 911
trước khi gieo mình xuống chiếc sofa mà người đàn ông đã ngồi trước đó
ít phút.
Tiếng TV ở góc phòng phát đi bản tin về vụ cướp ở đâu đó. Genny nghe tiếng lao xao và tiếng chân người từ ngoài hành lang…
* * *
Phiên
tòa bước sang ngày thứ 5, dự trù sẽ đưa ra phán quyết chung thẩm. Genny
trông hốc hác, hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Cô phải trả lời nhiều
câu hỏi từ công tố viện. Trả lời câu hỏi đầu tiên, Genny nói cô không
biết gì về Bruce, người hàng xóm đã thiệt mạng vì hai phát súng nghiệt
ngã của cô đêm ấy. Người thanh niên da màu chết bất ngờ, không hiểu được
vì sao mình phải chết.
Bruce
ở lầu số 3, trong căn phòng ngay bên dưới phòng của Genny ở lầu 4. Anh
là nhân viên kế toán của một công ty tài chánh. Bruce kém cô ba tuổi, là
một thanh niên hiền lành và tốt bụng, hay giúp đỡ người khác. Ngoài
công việc ở sở, anh là thành viên của Hội đồng Mục vụ Giáo xứ tại một
nhà thờ ở địa phương trong nhiều năm.
Công
tố viên muốn cô diễn lại trình tự mọi chuyện xảy ra vào hôm ấy và phóng
ra liên tiếp những câu hỏi như không để cô có thì giờ đắn đo suy nghĩ.
“Chuyện gì làm cô không tỉnh táo hôm ấy?”
“Tôi không rõ. Có thể tôi đã làm việc quá sức. Tôi đã làm đến hơn 14 tiếng thay cho người bạn trong sở nghỉ bệnh.”
“Còn gì nữa?”
“Tôi
về muộn, khá mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Từ lúc xuống xe ở
parking, tôi vừa đi vừa text message với người bạn cùng sở nên không
nhận ra mình đang ở lầu 3 chứ không phải lầu 4.”
“Mỗi phòng đều có tấm biển ghi số phòng gắn trên cửa, cô không nhìn số phòng?”
“Không,”
Genny lắc đầu. “Phòng tôi ở dãy bên tay phải, cạnh phòng cuối cùng của
hành lang. Rất dễ nhận biết, tôi cứ đi thẳng tới đó.”
“Khi mở cửa phòng, cô không nhận ra đấy không phải là phòng mình?”
“Không,”
Genny lắc đầu. “Đèn không đủ sáng. Cách bài trí nơi phòng khách khá
giống với phòng tôi. Bộ sofa cũng gần như cùng một kiểu, một màu.”
“Cô nghĩ gì và phản ứng thế nào vào lúc ấy?”
“Một kẻ lạ nào đó đột nhập phòng mình. Tôi rút súng ra. Tôi cần phản ứng thật nhanh, nghề nghiệp dạy tôi như vậy.”
Công tố viên không hỏi tiếp. Phòng xử chìm trong im lặng vài phút.
“Cô nghĩ gì trong đầu khi nổ súng vào người đó?”
“Tôi
sợ,” Genny trả lời, giọng run run. “Tôi yêu cầu anh ta đứng yên và giơ
tay lên đến mấy lần, nhưng anh ta bỗng hét lớn ‘Hey, hey, hey!’ như bị
kích động và sấn về phía tôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ giết mình. Tôi không
còn cách nào. Bắn chậm thì chết.” Genny khóc nức lên…
Nhiều tiếng lào xào… Bà thẩm phán Tammie nhìn Genny chăm chú, khẽ gật gù.
“Tôi ngu ngốc quá!…” Genny nói trong tiếng nấc. “Tôi muốn được trừng phạt.”
“Cô nói tiếp đi, rồi sao nữa? Mọi người vẫn đang nghe cô.” Thẩm phán Tammie lên tiếng.
“Tôi
thấy mình thật xấu xa, kinh tởm.” Genny nói nhỏ, cúi gầm mặt. “Tôi thù
ghét tôi mỗi ngày. Tôi biết mình sẽ không bao giờ tìm được một ngày bình
yên trong suốt phần đời còn lại.”
Genny
sẽ nhận bản án chung thẩm hôm nay. Việc xét xử và nghị án có khuynh
hướng bất lợi cho cô trong bối cảnh khá căng thẳng do những đợt biểu
tình phản đối tình trạng bạo hành của cảnh sát đối với người da màu gần
đây vẫn chưa lắng xuống. Công tố viện có vẻ muốn cáo buộc tội sát nhân
cho cô hơn là ngộ sát để làm dịu bớt những làn sóng phẫn nộ. Trong suốt
phiên xử Genny tránh cái nhìn từ phía những người thân của Bruce. Cô tin
là họ căm ghét cô và chỉ muốn cô phải chịu bản án nặng nhất.
Công
tố viện đề nghị bản án 28 năm tù giam, bằng con số tuổi của Bruce vào
ngày sinh nhật của anh ta trong tháng này nếu như anh còn sống. Genny đã
lấy đi những năm tuổi đẹp nhất của anh ta và cô phải trả lại đúng số
năm ấy.
Sau
nhiều giờ nghị án của bồi thẩm đoàn, Genny sau cùng nhận phán quyết
chung thẩm là 10 năm tù giam và có thể xin được ân xá sau 5 năm ngồi tù.
Những nguời thân trong gia đình nạn nhân được phép lên tiếng. Alice, mẹ
của Bruce, chỉ sụt sùi kể lể, không nói được gì nhiều. Beck, ông bố,
lắc lắc đầu tỏ dấu không muốn lên tiếng. Mọi người hướng về Ben, em trai
của Bruce, người nói những lời sau cùng. Chàng trai 18 tuổi, mặc bộ
vest đen chỉnh tề, đeo kính trắng, khuôn mặt có nét từa tựa ông anh cậu.
“Tôi
không ghét chị, cho dù chị đã làm chúng tôi phải xa lìa Bruce.” Ben cất
tiếng sau ít giây im lặng. Cậu đưa mắt về phía Genny, nói chậm rãi.
“Tôi thực lòng mong muốn những điều tốt lành cho chị. Tôi cũng không
muốn chị phải vào tù một ngày nào. Và tôi tin là Bruce, anh tôi, cũng
muốn như vậy. Tôi hiểu Bruce hơn ai hết. Anh ấy rất mau quên và dễ tha
thứ, anh ấy không muốn chị phải vào tù đâu. Anh ấy chẳng oán ghét ai bao
giờ, và cũng chẳng muốn làm ai buồn khổ. Những gì tôi nói ra đây là
những điều tôi học được từ Bruce. Giá như anh ấy có ở đây thì anh ấy
cũng sẽ nói giống như tôi vậy. Việc đã rồi, chị đâu có muốn như thế,
phải không? Chẳng ai muốn như thế cả.”
Ben
ngừng lại. Phòng xử không một tiếng động. Mọi người im lặng, chờ nghe
cậu nói tiếp. Ben nhìn thật lâu vào đôi mắt Genny đỏ hoe.
“Anh
ấy chắc chắn tha thứ cho chị. Chị cũng cần tha thứ cho chị.” Ngừng một
chút, Ben nói tiếp, “Nếu chị không làm được vậy, chị hãy tìm đến với
Chúa. Một khi chị biết lỗi và hối lỗi thì Chúa sẽ tha thứ cho chị. Phần
tôi…, tôi cũng tha thứ cho chị.”
Ben lại ngừng một chút, rồi cậu hướng cái nhìn về bà thẩm phán Tammie.
“Liệu tôi có thể dành cho chị ấy một cái ôm không?”
Không có tiếng trả lời.
“Tôi có được phép ôm chị ấy không?” Ben hỏi lại lần nữa, giọng khẩn khoản. “Tôi được phép chứ? Xin cho tôi…”
“Được,” bà thẩm phán nói, sau ít giây bối rối.
Ben
rời bàn, bước xuống. Phía bên kia, Genny đưa mắt nhìn viên cảnh sát bên
cạnh cô. Anh ta đứng lặng yên, không nói năng gì. Cô bước ra khỏi hàng
ghế tiến về phía Ben. Khi tới gần Ben, cô dang rộng cánh tay, lao vào ôm
chầm lấy cậu. Hai cánh tay cô quấn chặt cổ cậu.
Mọi người nghe rõ tiếng khóc nức lên của hai người.
Ben ôm lấy tấm lưng Genny, hai bàn tay cậu xòe rộng xoa xoa, vỗ dọc lưng cô.
“Em tha thứ cho tôi?” Genny thì thầm. “Tôi không nghe lầm chứ? Tôi muốn được nghe lại một lần nữa. Xin làm ơn…”
“Tôi tha thứ cho chị.” Ben khẽ nói. “Bruce muốn tôi làm việc đó. Anh ấy và tôi tha thứ cho chị.”
Genny áp mặt vào ngực Ben. Cô buông lỏng đôi tay, rồi cô lại ôm chặt lấy Ben lần nữa.
“Thế còn những người khác trong gia đình em?”
“Tôi
không rõ, tôi tin mọi người rồi sẽ tha thứ cho chị.” Ngừng một chút,
Ben nói, “Tin tôi đi, khi tìm đến với Chúa, chị sẽ được bình an thôi.
Hãy can đảm lên, chị hứa với tôi đi.”
“Tôi hứa, tôi hứa…” Genny nghẹn lời. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
“Peace be with you,” Ben thì thầm lời cuối trong lúc chậm rãi buông cô ra.
Không một ai trong phòng nghe được họ nói gì. Viên cảnh sát dìu Genny về lại chỗ ngồi.
Ben quay nhìn Genny trong một thoáng trước khi rời phòng xử.
Ted, luật sư biện hộ cho Genny, chìa tay bắt tay bố của Ben khi hai người cùng bước ra ngoài hành lang.
“Cậu
bé này tốt hơn chúng ta rất nhiều, bản thân tôi phải học nhiều ở cậu.
Chỉ có chiếc ôm ấy mới chữa lành được những vết thương.”
“Đúng thế,” Beck khẽ gật gật đầu.
Rồi ông quay nhìn con trai mình đứng phía sau, đưa ngón tay cái lên. Hai bố con cùng bước xuống những bậc thang cấp của tòa án.
“Vậy
là xong,” Beck siết chặt vai cậu, nói. “Bố cám ơn con. Bố yêu con, Ben.
Bây giờ Bố cảm thấy nhẹ nhõm. Tạ ơn Chúa, giờ đây Bố Mẹ vẫn có con bên
cạnh. Tất cả rồi sẽ qua đi. Chúng ta cần phải sống. Mọi người cần phải
sống. Chúng ta không để bất cứ thứ gì đè nặng trái tim mình.”
Ben im lặng, cậu cũng nghĩ như bố.
“Mỗi
người một phần số,” Beck nói tiếp. “Chúng ta không làm khác đi được,
nhưng chúng ta có thể làm nhẹ bớt phần nào những gánh nặng. Ai cũng cần
một vòng tay ôm.”
Ben vẫn im lặng. Cậu hít sâu và thở ra một hơi dài. Cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm như Bố.
Chiều
xuống dần. Hai bố con sánh đôi bên nhau. Beck lại bóp nhẹ mấy cái vào
vai Ben. Và ông choàng hẳn tay qua vai cậu, rồi khoác vai cậu bước đi
thân mật như hai người bạn.
“Bố nói đúng,” Ben thầm nghĩ. “Ai cũng cần một vòng tay ôm.”
Lê Hữu
(Viết phỏng theo bản tin báo The Dallas Morning News, 2/10/2019)
(Diễn Đàn Thế Kỷ)
Không có nhận xét nào