Thống kê từ Cơ quan chuyển tuyến quốc
gia Anh, năm 2018 là năm thứ 03 liên tiếp người Việt nằm trong top 03
nước có tổng số người được chuyển tuyến với nghi vấn là nạn nhân của
buôn bán người và di cư trái phép. - Quảng Định
Cuối năm, blogger Hoàng Giang gửi đến độc giả một câu chuyện rất “nhẹ nhàng” và “đáng yêu” ngăn ngắn:
“Tôi
mới đọc được mẩu tin nho nhỏ, mà chắc chả mấy ai bận tâm, mẩu tin cũng
nhẹ nhàng tình “củm” có tựa đề là “How did this Swedish cat turn up in
south France?”. Tức là có một chú mèo tên là Glitter sống ở Bromolla,
miền nam Thụy Điển mất tích đã 8 tuần. Anh chủ Sammy Karlsson tưởng
chừng như sẽ không có hy vọng tìm lại được Glitter nữa thì bỗng dưng vào
đúng tuần lễ Thanksgiving, anh nhận được một cuộc gọi từ vùng Nimes tại
miền nam nước Pháp hỏi anh về chú mèo lông xù này.
Sammy
ngạc nhiên tới mức anh tưởng người ta đang đùa cợt mình, nhưng khi bức
hình được gửi đến, thì chú mèo đó chính xác là Glitter của anh. Trong
một bài phỏng vẫn, anh nói đùa rằng “Có lẽ Glitter đã phải lòng một cô
gái Pháp nào đó, và chàng quyết định đội chiếc mũ bê rê.” Hiện chàng mèo
đang được tiêm phòng và làm quốc tịch Pháp sau đó sẽ được gửi trả về
với chủ tại Thụy Điển. Câu chuyện mới đáng yêu làm sao, cứ tưởng tượng
một chú mèo thong dong trên khắp nẻo phố châu Âu, chu du hơn 1,700km, mà
tự dưng cũng muốn mình được như thế, vô lo vô nghĩ...
Ước
muốn được “thong dong trên khắp nẻo phố châu Âu” của Hoàng Giang
tuy không có gì là viển vông nhưng vẫn rất xa vời, và mỗi lúc
một thêm xa, nếu chúng ta (chả may) sinh ra là... người Việt Nam –
cái xứ sở mà nhiều người dân phải cầm cố nhà cửa/ruộng
vườn mới đủ chi trả cho con cái một chuyến đi ra khỏi nước.
Dù
giá quá đắt nhưng không phải ai đi (rồi) cũng đến. Hãy nghe qua
một mẩu đối thoại giữa một cô gái Việt, và người bạn trai
(đồng cảnh) từ hai phòng giam sát cạnh nhau – trong một nhà tù
nào đó ở Âu Châu:
Tuyết
ho, tôi xót ruột. Ho xong, nó nói:“Em mơ còn nằm trong cái xe thùng chở
em sang đây. Ðứa con gái nằm ngay bên cạnh em chết ngạt.”
“Chết!?”
“Chết.
Bị nhốt trong thùng xe hai ngày hai đêm. Khi bọn đầu gấu mở cửa xe ra,
thấy bốn người chết từ bao giờ. Con ấy thân với em nhất. Chúng em đã
từng chia phiên nhau kề mũi vào cái lỗ nhỏ để thở.
Thương
hại nó hay nhường cho em thở lâu hơn. Dọc đường nó cứ đòi về, không
muốn đi nữa. Nhưng em biết về thế nào được với bọn đường dây. Nó mà sống
sót cũng bị đường dây hành tới chết về cái tội đòi về... Anh có nghe
không đấy?”
“Nghe rõ cả.”
“Nó nói khổ đều quanh năm chịu được, dồn vào một ngày thì chết. Anh nghĩ có đúng không?”
“Chắc đúng.”
“Mẹ
nó bán ruộng, bán vườn để chung tiền cho nó đi, cứ mong nó mang đôla về
chuộc đất, xây nhà như những người có thân nhân Việt kiều. Bây giờ nó
chết, chưa kịp nhìn thấy tờ đôla xanh. Trước khi chết nó tựa vai em lầm
bầm 'Mẹ ơi! Con không muốn làm Việt kiều. Con muốn về nhà. Con muốn cơ
cực ở nhà với mẹ suốt đời.' Giọng nó như đứa trẻ con ba tuổi.” (Tâm
Thanh. “Người Rơm” - Diễn Đàn Thế Kỷ 1/7/2010).
Người
rơm còn có một tên gọi khác, dễ nghe hơn, theo ngoại ngữ:
nouveaux boat people – những thuyền nhân mới. Khác với lớp người
tị nạn từ Việt Nam vào cuối thế kỷ trước, những kẻ đến sau
không còn được thế giới chào đón nữa.
Nhân
loại, xem chừng, đã oải. Không ai còn đủ kiên nhẫn và bao dung
với những kẻ khốn cùng, (không vốn liếng, không ngoại ngữ,
không nghề nghiệp, không cả một mảnh giấy tùy thân) cứ tiếp
tục đến mãi từ một xứ sở… Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc!
Thêm một điều khác biệt nữa là tuy được gọi tên “những thuyền nhân mới” nhưng họ không vượt biên bằng thuyền.
“Trong
cuộc hành trình dài bằng phần nửa vòng trái đất, họ thường bám trên các
xe vận tải hạng nặng xuyên qua Châu Âu. Trốn trong những thùng chứa
hàng trong xe, họ phải ép xác, có khi chịu đựng không ăn uống trong
nhiều ngày...” (PhươngVũ Võ Tam Anh, “Người Việt Khốn Khổ Tại Paris”).
Sau
khi đặt chân được đến miền đất hứa (Anh Quốc) có một hiện
tượng lạ xẩy ra là lớp người rơm, ở tuổi vị thành niên, đều
mất biến – theo bài tường thuật (Missing Kids UK) của Sam Judah,
qua Tạp Chí Thời Sự BBC:
"Người
ta tin rằng hầu hết các trường hợp đều được các băng đảng đưa lậu vào
Anh, bị cảnh sát phát hiện và đưa vào các trung tâm chăm sóc.
Các
em rõ ràng là không bỏ trốn khỏi những kẻ bắt giữ mình, mà còn thường
trốn khỏi các gia đình nhận nuôi dưỡng mình và các trung tâm chăm sóc
để trở lại với những kẻ đó, nhằm tìm cách trả các khoản nợ lớn và nhằm
để gia đình ở Việt Nam khỏi bị trả thù.
Văn,
một cậu bé người Việt 15 tuổi, mà dường như được đăng tải trên trang
mạng trẻ mất tích dưới một cái tên khác, đã được đưa lậu vào Anh bằng
xe tải và đã bị buộc phải giúp việc nhà cho những kẻ đã đưa cậu vào.
Sau đó, cậu được đưa vào làm ‘thợ vườn’ ở một số trại trồng cần sa
trên cả nước...
Hồi
năm ngoái, 96 thiếu niên người Việt đã được chuyển tới cho cơ quan
quản lý tình trạng buôn bán người của chính phủ, khiến Việt Nam trở
thành quốc gia có nhiều đối tượng được cho là nạn nhân ở tuổi vị thành
niên nhất tại Anh. BBC, nghe được hôm 18 tháng 2 năm 2014, còn cho
biết thêm một khía cạnh tồi tệ khác: “Số liệu từ Cơ quan Tội phạm
Quốc gia Anh Quốc (NCA) cho thấy trẻ em từ Việt Nam nằm đầu bảng danh
sách bị đưa lậu vào Anh vì mục đích lạm dụng tình dục.”
Cập
nhật hơn, The Guardian, số ra ngày 23 tháng 5 năm 2015, có bài
tường thuật (“3,000 children enslaved in Britain after being
trafficked from Vietnam”) của hai ký giả Annie Kelly và Mei-Ling
McNamara. Xin ghi lại vài đoạn ngắn, theo bản dịch (“3.000 trẻ em
bị buôn bán từ ‘đất nước Hồ Chí Minh’ sang Anh làm nô lệ”) của blogger
Nguyễn Công Huân:
“Giống
như nhiều trẻ em Việt Nam khác, Hiền đã được đưa đến Anh để sống một
cuộc đời nô lệ hiện đại. Em cuối cùng phải vào tù về tội trồng cần sa...
Chuyến
đi của Hiền tới Anh Quốc bắt đầu khi em bị bắt cóc khỏi làng lúc 5 tuổi
bởi một người nói rằng ông ta là chú của em. Như một đứa trẻ mồ côi, em
không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo những mệnh lệnh của người
khác. Em đã mất năm năm đi qua nhiều quốc gia bằng đường bộ, hoàn toàn
không biết mình đã đi qua những đâu, từ Việt Nam qua biên giới giữa Pháp
và Anh để tới một căn nhà ở London. Ở đây em phải làm nô lệ trong nhà
trong 3 năm, nấu ăn và dọn dẹp cho nhóm những người Việt đi ra vào ngôi
nhà em bị giam giữ...
Trong
lời khai với cảnh sát, Hiền nói rằng em vẫn không hiểu chính xác loại
cây em trồng là cây gì, mặc dù em hiểu rằng nó rất có giá trị. Em chăm
sóc đám cây, sử dụng thuốc trừ sâu khiến em bị ốm, và chỉ rời căn hộ khi
em giúp chuyển các cây cần sa này tới nơi khác để sấy khô. Em bị khóa
trong nhà, bị đe dọa, bị đánh đập và bị cô lập hoàn toàn với thế giới
bên ngoài.”
Ước
mơ của đám trẻ con Việt Nam đang bị giam giữ trong những trang
trại trồng cần sa, hay những nơi mua bán tình dục – nếu có –
hẳn không phải là được “thong dong trên khắp nẻo phố châu Âu” (như
chú mèo Glitter trong câu chuyện của Hoàng Giang) mà là được
trở lại quê hương. Được “cơ cực ở nhà với mẹ suốt đời,” như
nguyên văn tâm sự của một nhân vật (dẫn thượng) của nhà văn Tâm
Thanh.
Chuyện hồi hương, buồn thay, cũng không dễ dàng chi – theo tường trình của thông tín viên Lê Hải, từ Luân Đôn:
“Khi
đã vào đến nước Anh rồi thì tùy thuộc vào chính quyền Việt Nam có
chịu nhận những người này về hay không. Thường thì số lượng người bị
trục xuất về Việt Nam gia tăng khi giữa hai nước có các đoàn công tác
cấp cao, và chính phủ Anh có thể đề nghị tăng viện trợ để đổi lại
bằng chuyện Việt Nam nhận người về.”
Nguồn: Margaret Thatcher Foundation |
Cách
ứng xử của những người lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay (Luân Đôn
phải tăng viện trợ Hà Nội mới chịu nhận người về) dễ làm
người ta liên tưởng đến lời lẽ cứng rắn trong bức thư mà ông
Lý Quang Diệu gửi cho bà Thủ Tướng Anh, về vấn đề thuyền nhân
Việt Nam, vào ngày 5 tháng 6 năm 1979. Xin được trích dẫn đôi
dòng, theo bản Việt Ngữ của nhà văn Phạm Thị Hoài:
“Phải
nói, phải nhắc đi nhắc lại, cho nhân dân và các nhà lãnh đạo trên toàn
thế giới biết rằng chính quyền nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
chính là kẻ tích cực xúc tiến cuộc di tản ồ ạt này, gây thiệt hại nặng
nề cho các nước Đông Nam Á...
Họ
có đầu óc lạnh lùng tính toán, không hề biết động lòng với chính đồng
bào mình, nhưng làm phép tính giữa chi phí và lời thu về thì rất nhanh.”
(People and leadears throughout the world must be told, again and
again, that this is the government of the Socialist Republic of Vietnam
which has actively promoted this massive migration, causing havoc to the
countries of Southeast Asia... They have cold, calculating minds,
which, whilst incapable of compassion to their own people, are
nevertheless most acute in computing cost-benefits.)
Từ
1979 đến nay là gần nửa thế kỷ. Trong khoảng thời gian này đã
có hai đợt di dân tập thể từ Việt Nam: thuyền nhân cũ và
những thuyền nhân mới - ancient boat people and nouveaux boat people.
Giữa
hai lớp người này có nhiều điểm dị biệt nhưng chính sách của
nhà đương cuộc Hà Nội thì trước sau như một, hoàn toàn xuyên
suốt và nhất quán: “Họ có đầu óc lạnh lùng tính toán, không hề biết
động lòng với chính đồng bào mình, nhưng làm phép tính giữa chi phí và
lời lãi thu về thì rất nhanh.”
Nói
cho nó gọn thì đây là một hình thức buôn dân của giới lãnh
đạo Việt Nam hiện nay. Nước họ còn dám bán thì buôn dân, tất
nhiên, chỉ là chuyện nhỏ.
Tưởng Năng Tiến
(Blog Tưởng Năng Tiến)
Không có nhận xét nào