Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)
thành lập năm 1921, giành được chính quyền năm 1949. Theo thống kê, có
khoảng 80 triệu người Trung Quốc đã bị chết bất thường (bức hại, đói
khổ, hành quyết…) dưới thời cai trị của ĐCSTQ. Con số này nhiều hơn số
người chết trong hai cuộc chiến tranh thế giới. Hãy cùng điểm lại hành
trình giết và giết của ĐCSTQ…
Thảm sát Đoàn AB
Đoàn
AB là một tổ chức thuộc Quốc dân đảng được thành lập tại Giang Tây vào
tháng 12/1926, mục đích nhằm chống lại ĐCSTQ đã chiếm quyền lực của Quốc
dân đảng tại Giang Tây. Tháng 4/1927 Đoàn AB tan vỡ. Nửa sau năm 1930,
ĐCSTQ phát động phong trào chống Đoàn AB và đã giết hại vô số người từng
làm việc cho tổ chức này.
Tháng
12/1930, Quân đoàn 20 Hồng quân Công nông Trung Quốc phát động binh
biến tại Phú Điền – Giang Tây, chiếm thị trấn Phú Điền và thả tất cả
người bị bắt, bắt nhân viên chính phủ bản địa của ĐCSTQ. Ngày 28/3, lãnh
đạo tối cao ĐCSTQ Vương Minh (Wang Ming) cử Bật Nhậm Thời phụ trách khu
Xô-Viết trung ương, tuyên bố biến cố Phú Điền là “bạo động chống cách
mạng”. Ngày 18/4, lãnh đạo binh biến của Quân đoàn 20 bị bắt trong lúc
đi tham gia đàm phán, sau đó bị hành quyết. Tháng Bảy cùng năm, Quân
đoàn 20 bị điều đến trại Bình Đầu Giang Tây và bị quân của Bành Đức Hoài
cùng Lâm Bưu bao vây tước vũ khí, hơn 700 quân bị đưa đi hành quyết.
Sau
biến cố Phú Điền, phong trào tấn công Đoàn AB nổi lên cao trào mới, mức
tàn khốc khác thường, “trói tay treo người lên tra tấn, kẻ nào ngoan cố
còn bị dùng dầu lửa thiêu thân, thậm chí dùng đinh đóng tay vào bàn gỗ
và dùng nạt tre đâm vào trong móng tay”. Chỉ trong một thời gian ngắn,
mọi người tại khu Xô-Viết Giang Tây đều sống trong tình trạng nguy hiểm
tính mạng, trong nhiều cơ quan của ĐCSTQ tại khu vực có đến 80 – 90%
người trở thành “phần tử AB”, tổng cộng hơn 70.000 người đã bị giết.
Ông
Mao Trạch Đông là người trực tiếp phụ trách trấn áp. Sau này ĐCSTQ thừa
nhận, đa số những người hành quyết đều là người vô tội.
Chỉnh đốn Diên An
Từ
đầu năm 1942 đến tháng 4/1945 nổ ra phong trào chỉnh đốn tại Diên An,
đây cũng là phong trào quy mô lớn đầu tiên do đích thân ông Mao Trạch
Đông lãnh đạo, phong trào khủng bố đẫm máu này đã đưa Mao lên địa vị
quyền lực tột đỉnh trong Đảng.
Trong
phong trào chỉnh đốn Diên An đã giết hại hơn 1.000 người. Người bị hại
nổi tiếng nhất là trí thức Vương Thực Vị. Ông Vương Thực Vị đến Diên An
vào tháng 10/1937, làm việc tại phòng biên dịch học viện Marx, đã dịch
tổng cộng hơn hai triệu chữ trong bộ tác phẩm kinh điển của Marx. Từ
tháng 2/1942, học giả Vương Thực Vị đã viết bài cho các tạp chí Cốc Vũ,
Nhật báo Giải phóng, và tạp chí của Viện Nghiên cứu Trung ương, tố cáo
khoảng tối trong “cuộc sống mới” tại Diên An, đặt vấn đề chế độ đẳng cấp
và xu thế quan liêu hóa của ĐCSTQ. Những bài viết đã khiêu chiến với
quan điểm của Mao, và bị liệt vào phần tử chống cách mạng, đặc vụ ngầm
của Quốc dân đảng.
Ngày
1/4/1943, Khang Sinh ra lệnh bắt Vương Thực Vị. Tháng 6/1947, máy bay
của quân Quốc dân đảng đã phá hủy trại giam Vương Thực Vị. Bộ trưởng
Công an ĐCSTQ Khang Sinh và Thứ trưởng Lý Khắc Nông chỉ đạo cho hành
quyết bí mật Vương Thực Vị. Ngày 1/7/1947 tại huyện Hưng – Sơn Tây, học
giả Vương Thực Vị bị đưa đi chém tại một khu hẻo lánh ven sông Hoàng Hà,
thi thể bị quăng xuống sông.
Hiện nay chưa từng có công bố số liệu phong trào chỉnh đốn Diên An giết chết bao nhiêu người.
Vây khốn thành Trường Xuân
Ngày
13/3/1948, liên quân dân chủ Đông Bắc chiếm Tứ Bình, và Trường Xuân trở
thành một ốc đảo bị quân của ĐCSTQ bao vây. Ngày 7/6/1948, ông Mao
Trạch Đông chính thức cho phép dùng phương án bao vây cắt đường lương
thực tại Trường Xuân. Khẩu hiệu được đề ra: “Không cho kẻ thù tiếp viện
lương thực, cho quân tướng Trường Xuân bị chết đói trong thành”.
Ban
đầu Quốc dân đảng không cho phép người dân rời khỏi thành Trường Xuân,
nhưng vì số lương thực trong thành chỉ còn dùng đủ đến cuối tháng Bảy,
vì thế sau đó ông Tưởng Giới Thạch chấp nhận yêu cầu từ ngày 1/8 cho sơ
tán dân chúng. Nhưng ĐCSTQ thực hiện biện pháp “giới nghiêm không cho
dân chúng ra khỏi thành”. Sau ba tháng bao vây, ngày 9/9 Lâm Bưu cùng La
Vinh Hoàn, Lưu Á Lâu, Đàm Chính cùng nhau báo cáo với Mao: “Bao vây đã
thu được thành quả, trong thành đang thiếu lương thực nghiêm trọng…
nhiều người dân phải ăn lá cây, cỏ xanh lót dạ, nhiều người chết đói”.
Ông
Đoàn Khắc Văn (Duan Kewen), cựu lãnh đạo tỉnh Cát Lâm từng viết trong
hồi ký tả cảnh một người lính của ĐCSTQ trông thấy nạn dân tiến lại gần
đã quát: “Đồng hương, không được tiến lên, các người còn tiến lên chúng
tôi sẽ nổ súng”. Nạn dân khẩn cầu: “Chúng tôi toàn người dân lương
thiện, sao có thể nhẫn tâm ép chúng tôi chết đói tại đây?” Người lính
kia đáp: “Đây là lệnh của Mao chủ tịch, chúng tôi không dám chống lệnh”.
Một người liều mạng lao về trước, một tiếng súng “bằng” vang lên…
Ngày
24/10/1948, Nhật báo Trung ương Nam Kinh viết trong bài «Quá trình
phòng thủ Trường Xuân» : “Theo tính toán thấp nhất, từ cuối tháng 6 –
đầu tháng 10, tổng số hài cốt không dưới 150.000”. Con số người chết đói
do phía chính quyền ĐCSTQ thừa nhận là 120.000 người, trong cuối hồi ký
của Thị trưởng kiêm Giám đốc sở Dân chính Thượng Truyền Đạo (Shang
Chuandao) cũng nhắc đến số liệu này.
Chính phủ Quốc dân đảng từng nhận định hành động bao vây Trường Xuân của ĐCSTQ đủ cấu thành tội ác chiến tranh.
Cải cách ruộng đất và đàn áp “phản cách mạng”
Tháng
3/1950, ĐCSTQ phát động «Chỉ thị trấn áp phần tử phản cách mạng», Mao
Trạch Đông tuyên bố trong một văn bản “nhiều nơi sợ sệt không dám giương
ngọn cờ giết bọn phản cách mạng”. Mao chỉ thị “giết phần tử phản cách
mạng, ở nông thôn cần vượt qua tỉ lệ một phần ngàn dân số… ở thành thị
nên ít hơn một phần ngàn”.
Một
phần ngàn ở đây chính là chỉ tiêu giết người, nhưng trên thực tế số
người bị giết hại cao hơn nhiều. Theo thống kê của ĐCSTQ, số phần tử
“phản cách mạng” bị giết, cải tạo lao động hoặc quản chế vào khoảng 30
triệu người.
Theo
tài liệu «Phong trào chính trị trong lịch sử ĐCSTQ từ sau khi kiến
quốc» do Phòng nghiên cứu lịch sử Đảng trung ương Trung Quốc biên soạn,
trong kế hoạch đàn áp “phản cách mạng” từ đầu năm 1949 đến tháng 2/1952,
số người bị đàn áp khoảng 15,8 triệu người, trong đó có khoảng 873.600
người bị tử hình.
Cùng
với phong trào trấn áp “phản cách mạng” sôi sục là phong trào “cải cách
ruộng đất”. Thực tế phong trào này tương tự như lý tưởng “có ruộng cùng
cày” thời Thái Bình Thiên Quốc. Mục đích thực tế là mượn cớ giết người.
Thời
cải cách ruộng đất thường tổ chức hội đấu tranh, lôi địa chủ và phú
nông ra luận tội. Những kẻ luận tội là Đảng viên ĐCSTQ hoặc phần tử tích
cực với Đảng, việc hành quyết thực thi khi kẻ đứng đầu hô to “nên
giết!”
Theo
công bố của ĐCSTQ, đến cuối năm 1952, số “phần tử phản cách mạng” bị
tiêu diệt là hơn 2,4 triệu người, thực tế tổng số quan chức Quốc dân
đảng, nhà giáo và địa chủ bị bức hại lên đến hơn 5 triệu người.
“Tam phản” và “ngũ phản”
Từ
năm 1951 – 10/1952, ĐCSTQ triển khai phong trào “Tam phản” và “Ngũ
phản”. “Tam phản” là phong trào “chống tham ô lãng phí” trong doanh
nghiệp và cơ quan nhà nước, “chống chủ nghĩa quan liêu”; “Ngũ phản” là
phong trào “chống hối lộ, trốn thuế” đối với giới doanh nghiệp tư nhân,
“chống ăn cắp tài sản quốc gia”, “chống đánh cắp thông tin tình báo kinh
tế quốc gia”.
Phong
trào “Tam phản” để xử lý cán bộ ĐCSTQ hủ bại, nhưng rồi ĐCSTQ cho rằng
cán bộ biến chất là do bị nhà tư bản dụ dỗ, hệ quả là sau đó đã thực
hiện “Ngũ phản”. Thực tế “Ngũ phản” chính là cướp tiền của nhà tư bản,
là giết người cướp của. Trong mục «Lịch sử giết người của ĐCSTQ» trong
«Cửu bình» có ghi: “Buổi tối mỗi ngày thị trưởng thành phố Thượng Hải
ngồi trên ghế xô-pha bưng ly trà nghe báo cáo, hỏi câu hờ hững: Hôm nay
có bao nhiêu lính nhảy dù?” Thực tế ý câu này là hỏi có bao nhiêu thương
nhân nhảy lầu.
Theo
số liệu trong «Phong trào chính trị trong lịch sử ĐCSTQ từ khi kiến
quốc» xuất bản năm 1966, có hơn 323.000 người bị bắt trong phong trào
“Tam phản Ngũ phản”, hơn 280 người tự sát hoặc mất tích; có hơn 5.000
người bị liên lụy và hơn 500 người bị bắt trong “phong trào chống Hồ
Phong”, hơn 60 người tự sát, 12 người chết bất thường; sau đó trong
phong trào “dẹp phản động” có khoảng 21.300 người bị phán tội tử hình,
hơn 4.300 người tự sát và mất tích.
Phóng
viên Nicholas Kristof của New York Times trú tại Bắc Kinh viết trong
«Trung Quốc thức tỉnh» (China Wakes): “Theo báo cáo của cựu Bộ trưởng
Công an La Thụy Khanh, từ 1948 – 1955 có bốn triệu người bị hành quyết”.
Thảm họa “Đại nhảy vọt”
Nhiều triệu người Trung Quốc đã chết bất thường trong thảm họa mất mùa vào cuối thập niên 50 – đầu 60 thế kỷ 20.
Nhiều
triệu người Trung Quốc đã chết bất thường trong thảm họa mất mùa vào
cuối thập niên 50 – đầu 60 thế kỷ 20. Trong hình là cảnh người cha chôn
người con bị chết đói.
Từ
1958 – 1962, Mao Trạch Đông thực hiện kế hoạch “Đại nhảy vọt”, cưỡng
chế tập thể hóa nông nghiệp và chế độ nhà ăn tập thể đã làm số người
chết đói la liệt khắp nơi. Theo con số do Cục trưởng Cục Thống kê Quốc
gia Tiết Mộ Kiều (Xue Muqiao) đưa ra, số lương thực bị hao hụt do những
nhà ăn tập thể khổng lồ này gây ra năm 1958 là 17,5 triệu tấn. Thực tế
vụ mùa năm đó không phải quá tệ, nhưng chỉ sau nửa năm đã xảy ra nạn
đói.
Hồ
sơ giải mật của ĐCSTQ trong vài năm gần đây đã chính thức thừa nhận có
37,56 triệu người chết đói trong “Đại nhảy vọt”. Số liệu được giới học
thuật trong và ngoài Trung Quốc thừa nhận là vào khoảng 37 – 43 triệu
người chết đói. Chỉ riêng vùng Tín Dương tỉnh Hà Nam đã chết một triệu
người, xảy ra hiện tượng người ăn thịt người, lịch sử gọi là “sự kiện
Tín Dương”.
Mùa
đông năm 1959 – mùa xuân 1960 là thời đỉnh cao của nạn người chết đói,
nhưng năm 1959, ĐCSTQ lại xuất khẩu 4,15 triệu tấn lương thực. Số lương
thực này nếu chia cho 30 triệu người thì mỗi được có được 138,6 cân, sẽ
không ai bị chết đói. Năm 1960, ĐCSTQ còn xuất khẩu 2,7 triệu tấn lương
thực.
Giết người điên cuồng trong “Cách mạng Văn hóa”
Sau
“Cách mạng Văn hóa”, tướng Diệp Kiếm Anh (Ye Jianying) từng nói: “Cách
mạng Văn hóa” đã chỉnh đốn 100 triệu người, giết chết 20 triệu người.
Theo tính toán của giáo sư R.J. Rummel thuộc Đại học Hawaii (Mỹ) trong
tác phẩm «Thế kỷ sắt máu Trung Quốc» (China’s Bloody Century) xuất bản
năm 1991, có khoảng 7,73 triệu người chết trong “Cách mạng Văn hóa”.
Trong
sách «Phong trào chính trị của ĐCSTQ từ khi xây dựng chính quyền» viết:
Tháng 5/1984 ĐCSTQ thực hiện cuộc điều tra toàn diện kéo dài 2 năm 7
tháng và đưa ra con số thống kê mới về “Cách mạng Văn hóa”: 17,28 triệu
người chết bất thường; 135.000 người bị hành quyết vì tội chống cách
mạng; trong “Võ đấu” (1966 – 1969) giết chết 237.000 người, 70.300 người
bị thương tật.
Làn
sóng giết người đầu tiên vào năm 1966. Tháng Sáu năm đó, dưới chỉ thị
“Quét sạch quỷ trâu thần rắn”, làn sóng càn quét của Hồng vệ binh từ Bắc
Kinh nhanh chóng mở rộng trên toàn quốc nhằm tra khảo và giết “quỷ trâu
thần rắn”.
Tháng
8/1966, Hồng vệ binh Bắc Kinh đã giết chết 1.772 người. Học giả Đinh
Trữ (Ding Shu) bình luận: “Tại Trung Quốc đại lục chưa bao giờ có số
người chết nhiều trong một thời gian ngắn như thế, chết vì những dụng cụ
tra tấn kiểu cổ đại như côn và dây da. Những người bị giết bởi những kẻ
mà họ không có thù oán gì, học sinh trung học mười mấy tuổi mang thầy
hiệu trưởng, người hàng xóm ra tra tấn đến chết…”.
Trong
sách «Tháng Tám khủng bố đỏ», học giả Vương Hữu Cầm (Wang Youqin) viết:
“Nửa sau tháng 8/1966, hàng loạt người bị tra tấn chết không rõ danh
tính cùng bị chất thành đống tiêu hủy. Hiệu trưởng Cao Vân (Gao Yun) và
Bí thư Đỗ Quang (Du Guang) thuộc Đại học Sư phạm Bắc Kinh đều cùng bị
đánh bất tỉnh và mang đi hỏa thiêu. Người làm việc tại nơi hỏa thiêu
phát hiện họ chưa chết nên không thiêu. Họ lại trở về nhà. Vô số thi thể
chất thành đống không thiêu kịp phải ướp băng, máu và nước trộn lẫn vào
nhau”.
Ngày
26/1/1967 xảy ra sự kiện Thạch Hà Tử tại Tân Cương gióng phát súng đầu
tiên trong đợt võ đấu trên toàn quốc mở ra làn sóng giết người thứ hai.
Từ tháng 8/1967, đã nổ ra màn võ đấu quy mô lớn tại các địa bàn Thượng
Hải, Nam Kinh, Trịnh Châu, Trường Xuân, Thẩm Dương, Trùng Khánh và
Trường Sa, đến cuối năm 1968 mới tạm lắng xuống. Quân đội Vân Nam bao
vây một tổ chức quần chúng có tên “đội Điền Tây” và dùng súng máy quét,
sau 20 phút hàng ngàn người của tổ chức này thiệt mạng. Dự tính số người
chết trong “võ đấu” khoảng 300.000 – 500.000 người.
«Phong
trào chính trị của ĐCSTQ từ khi kiến quốc» ghi lại có khoảng 237.000
người chết trong đợt võ đấu. Thực tế dự tính số người chết trong võ đấu
khoảng 300.000 – 500.000 người.
Đợt
“thanh trừng giai cấp” 1968 – 1969 là cao trào càn quét “quỷ trâu thần
rắn” của Chủ tịch Mao Trạch Đông, cũng là thời kỳ có số người chết nhiều
nhất trong “Cách mạng Văn hóa”. Theo tư liệu, trong hơn 2.000 huyện
trên toàn quốc, bình quân mỗi huyện khoảng 100 người bị hành quyết.
Ngoài
những người bị giết hại tàn nhẫn, thời đầu “Cách mạng Văn hóa” có
khoảng 100.000 – 200.000 người vì không cam chịu bị làm nhục nên tự sát,
con số người tự sát này hiếm thấy trong lịch sử thế giới. Nhà văn Ba
Kim nhớ lại:
Mọi
người đều sống như người điên, trông thấy một người nhảy từ trên lầu
xuống cũng không chút cảm xúc mà trái lại còn phê bình, dùng những lời
lẽ độc địa chửi người tự sát. Mao Trạch Đông từng nói với bác sĩ Lý Chí
Tuy: “Tôi vui vì thấy thiên hạ đại loạn”.
Ngoài
ra còn vô số người dũng cảm lên tiếng phê phán mà bị hại thân, bị bắn
chết hoặc chết oan trong tù. Ông Thái Thiết Căn, Trưởng ban huấn luyện
Học viện Quân sự cao cấp Nam Kinh bị phát hiện có ghi trong nhật ký
những lời bất bình đối với tướng Bành Đức Hoài, thế là lập tức bị bắt.
Ngày 11/3/1970, quân lính nhà tù đến mang ông trói lại rồi đọc lệnh bắt,
sau đó đọc luôn lệnh hành hình mà không cho khiếu kiện. Giáo sư Hồng Ân
(Hong En), chỉ huy đoàn nhạc giao hưởng Thượng Hải vì viết xấu về ông
Mao Trạch Đông trong «Mao chủ tịch ngữ lục» cũng bị xử tử hình, trước
khi đưa ra pháp trường cổ họng còn bị cắt đứt.
Thảm sát Thiên An Môn
Ngày
4/6/1989, ĐCSTQ đã đàn áp đẫm máu phong trào sinh viên đòi dân chủ kéo
dài hơn 50 ngày gây chấn động thế giới. Đến nay, phong trào Thiên An Môn
vẫn là một đề tài cấm kỵ của ĐCSTQ. Con số người thiệt mạng trong sự
kiện này không được chính quyền Trung Quốc công bố, con số dự tính của
các giới đưa ra không thống nhất.
Chiều
ngày 3/6/1989, ĐCSTQ quyết định trấn áp, tuyên bố “bộ đội giới nghiêm
có quyền dùng các biện pháp tự vệ”. Tối hôm đó, Giải phóng quân từ vùng
ngoại thành tiến vào Bắc Kinh.
Sau
10 giờ tối khi quân đội đột nhập vào Bắc Kinh đã bắt đầu bắt giết dân
chúng, ban đầu các sinh viên tưởng quân đội chỉ dùng súng bắn đạn cao su
và hơi cay, không ngờ quân đội lại dùng đạn thật.
Vương
Quân Đào (Wang Juntao), người tổ chức phong trào sinh viên nói: “Tối
ngày 3/6 tôi phát hiện có người dùng bạo lực đối với người dân rồi bỏ
chạy, khi đến hiện trường tôi cảm giác có âm mưu gì đó, muốn điều tra,
nhưng thấy mọi người dân bắt đầu nổi giận và dùng gạch đá ném vào quân
lính, thế là quân lính bắt đầu nổ súng từ đường ngoại ô phía tây Bắc
Kinh. Họ đi đến đâu thì bắn đến đó, vô số người trúng đạn thiệt mạng…”
Vương
Hữu Tài (Wang Youcai), một trong những người tổ chức phong trào nói:
“Từ quan sát của cá nhân tôi, khi đó có nhóm sinh viên Đại học Bắc Kinh
đã đi các bệnh viện điều tra, được biết khoảng hơn hai ngàn người thiệt
mạng. Dĩ nhiên tôi không có khả năng chứng minh điều này, vì khi đó tôi
đang bị bắt giam”.
Nhà
văn Tào Trường Thanh (Cao Changqing) viết: “Trong «Trung Quốc thức
tỉnh» có đề cập số người chết trong sự kiện đàn áp tại Thiên An Môn do
một số bác sĩ cung cấp thông tin, theo đó số người chết khoảng 400 –
800, hàng ngàn người bị thương. Cho dù chỉ 400 người cũng vượt quá tổng
số học sinh sinh viên kháng nghị bị chính quyền Trung Quốc giết chết
trong cả thế kỷ 19. Sách cũng dẫn số liệu của Chính phủ Mỹ với khoảng
3.000 người bị thiệt mạng trong sự kiện này”.
Bức hại Pháp Luân Công
Tháng
7/1999, ĐCSTQ phát động đàn áp những người tập Pháp Luân Công, khởi đầu
giai đoạn bức hại nhân quyền kéo dài gần 18 năm. Ông Giang Trạch Dân
lợi dụng cỗ máy quyền lực nhà nước thực hiện chính sách tận diệt những
người theo Pháp Luân Công.
Theo
thống kê chưa hoàn chỉnh của trang mạng Minh Huệ của Pháp Luân Công cho
đến ngày 17/2/2017, khoảng 4.075 người tập Pháp Luân Công bị hại chết,
còn số người bị mổ cướp nội tạng còn ghê rợn hơn. Ngoài ra, còn có hàng
triệu người bị bắt bớ, bị cưỡng bức lao động phi pháp. Trang Minh Huệ
cũng nhận định, vì tình hình bức hại bị che giấu nên con số người bị hại
thực tế còn khủng khiếp hơn nhiều.
Những
người theo tập Pháp Luân Công bị hành hạ đến chết trong các trại giam,
trại cưỡng bức lao động, nhà tù, các trung tâm tẩy não và bệnh viện tâm
thần. Họ bị đủ hình thức tra tấn như bị đánh, điện giật, tiêm thuốc độc,
cố định ghế hổ, hãm hiếp… khiến vô số người bị thương tật. Rất nhiều vụ
thảm án đã lan truyền ra nước ngoài phơi bày tội ác của ĐCSTQ.
Ngày
23/6/2000, Washington Post đưa tin vụ thảm án của kỹ sư máy tính Trung
Quốc đại lục Tô Cương (Su Gang, 32 tuổi) vì theo tập Pháp Luân Công.
Ngày 25/4/2000, Tô Cương bị bắt vì đi Bắc Kinh khiếu kiện; ngày 23/5 Tô
Cương bị ép vào bệnh viện tâm thần. Ông Tô Đức An, cha của Tô Cương nói,
mỗi ngày hai lần họ tiêm cho Tô Cương thứ thuốc gì đó không rõ, sau một
tuần thì Tô Cương không thể ăn uống và đi lại bình thường. Ngày 10/6,
Tô Cương chết vì suy tim.
Ngày
11/3/2003, công an thành phố Hành Dương đã bắt anh Trần Tương Duệ về
đồn và tra tấn điện, dùi cui sắt, gậy cao su, trong tình trạng lục phủ
ngũ tạng thương tổn nghiêm trọng, Trần Tương Duệ qua đời vào sáng hôm
sau.
Tháng
3/2006, nhân chứng Anne đã tiết lộ câu chuyện về tội ác mổ cướp nội
tạng những người theo Pháp Luân Công trước giới truyền thông nước ngoài.
Sau đó, luật sư nhân quyền David Matas nổi tiếng quốc tế và cựu ngoại
trưởng Canada phụ trách vấn đề Châu Á-Thái Bình Dương David Kilgour đã
được mời để tiến hành một cuộc điều tra độc lập. Tháng 7/2006 họ công bố
báo cáo điều tra gồm 53 bằng chứng về tội ác mổ cướp nội tạng và khẳng
định “đây là tội ác chưa từng có trên hành tinh này”.
“Tổ
chức Thế giới Điều tra đàn áp Pháp Luân Công” đã thực hiện điều tra hơn
10 năm và thu được nhiều chứng cứ (tài liệu và ghi âm) chứng minh: Ông
Giang Trạch Dân đã dùng toàn bộ cỗ máy nhà nước kết hợp với thế lực xã
hội đen tạo thành mạng lưới giết người cướp nội tạng kiếm lợi nhuận rộng
khắp. Theo phân tích của tổ chức này, vì nhiều người sau khi bị giết đã
bị thiêu hủy thi thể nên rất khó biết chính xác số người bị giết lấy
nội tạng mang bán là bao nhiêu.
Tuyết Mai (T/H)
(Trí thức VN)
Không có nhận xét nào