Như một quy luật đã thành hình nhưng
luôn bị giới chóp bu đảng Cộng Sản Việt Nam cố tình giấu diếm, cứ vài
năm lại xảy ra hiện tượng có đến hàng trăm đại biểu Quốc Hội bỗng nhiên
“mất tích” trong một phiên họp tại nghị trường.
Quốc Hội bù nhìn |
Nhưng
càng về sau này, tần suất “mất tích” càng xảy ra dày hơn, còn chu kỳ
“mất tích” lại được rút ngắn, trong khi số lượng “mất tích” ngày càng
nhiều hơn.
Quy luật “mất tích”
Quốc
Hội CSVN đang bước vào kỳ họp Tháng Mười và Mười Một, 2019. Liệu sẽ lại
xảy ra nạn “mất tích” đại biểu Quốc Hội tại kỳ họp này?
Còn
nhớ, kỳ họp thứ 7 của Quốc Hội CSVN vào Tháng Năm và Tháng Sáu, năm
2017, chỉ là một trong những minh chứng hùng hồn cho bầu không khí trống
vắng đến lạnh người.
Trống
lạnh đến nỗi Nguyễn Thị Kim Ngân, chủ tịch Quốc Hội, phải thêm một lần
nữa thừa nhận sự thật bỉ bôi này: “Chưa kỳ nào đại biểu Quốc Hội vắng
nhiều như kỳ họp này. Không hôm nào vắng dưới 30 đại biểu, trung bình
mỗi ngày có 30-50 đại biểu vắng họp,” và “có những đoàn vắng một nửa số
đại biểu. Cá biệt có hôm vắng trên dưới 100 đại biểu.”
Trong
khi một số quan chức lãnh đạo của Quốc Hội đòi phải “chấn chỉnh, nâng
cao trách nhiệm của đại biểu Quốc Hội,” thì cũng có những dư luận “thân
đảng” lên tiếng phán quyết về việc những đại biểu Quốc Hội “trốn họp” là
không xứng đáng với vị trí mà người dân đã bầu cho họ và đồng tiền thuế
mà nhân dân bỏ ra.
Những
đánh giá trên là không sai và đã nhiều lần được nêu ra bởi dư luận
người dân và mạng xã hội khi đặc biệt nhấn mạnh con số hàng tỷ đồng hoặc
hơn tiền thuế của dân đã được chi cho mỗi ngày họp của Quốc Hội, trước
khi các cơ quan dân cử buộc phải thừa nhận sự thật tồi tệ này. Nhưng vẫn
là chưa đủ…
Mà còn có những nguồn cơn sâu xa hơn hẳn.
“Nhất bộ, nhì ban, cơ nhỡ lang thang sang Quốc Hội”
Đầu
tiên là vai trò của Quốc Hội trong thể chế chính trị độc đảng và kéo
theo dàn nhân sự của các cơ quan quốc hội. “Nhất bộ, nhì ban, cơ nhỡ
lang thang sang Quốc Hội” – giới quan chức Quốc Hội vẫn thường ta thán
như thế khi so sánh với các bộ ngành màu mỡ bên chính phủ và sau đó là
các ban đảng ít màu mỡ hơn.
Trong
thực tế đúng là như vậy, số quan chức này không có thực quyền, chỉ có
tiếng nhưng không có miếng. Còn Quốc Hội cho dù được tiếng là “cơ quan
dân cử tối cao,” nhưng về thực chất chỉ là một loại cơ quan “yếu,” nếu
không nói thẳng là cơ quan bù nhìn.
Trong
rất nhiều năm, dù không được phát lộ trong các cuộc họp chính thức của
Quốc Hội, nhưng bên lề nghị trường đã có một số đại biểu than vãn về
tình trạng Quốc Hội khá bị động khi xem xét và quyết định một số vấn đề,
dự án mà bên chính phủ trình, nhưng vẫn phải “gật.” Trong một số trường
hợp, Quốc Hội còn bị xem là “bù nhìn” vì chẳng được quyết định…
Tiêu
biểu cho cơ chế “bù nhìn” của Quốc Hội là một vấn đề được nêu ra trong
kỳ họp thứ 7: bất chấp các nghị quyết của Quốc Hội và Luật Đầu Tư Công
quy định dự án có tổng vốn đầu tư từ 10,000 tỷ đồng trở lên phải được
trình qua Quốc Hội, phía các cơ quan chính phủ vẫn phớt lờ, mà chỉ đến
khi dự án gây hậu quả hoặc đội vốn quá cao và sinh nạn thiếu tiền thì
mới chịu kêu gào đòi được thông qua vốn bổ sung.
Trong
thực tế, khá nhiều dự án kinh tế với vốn đầu tư khổng lồ nhưng đã chỉ
trình ra Quốc Hội theo cách cho có, như dự án đường bộ cao tốc Bắc-Nam
giá trị $15 tỷ, dự án sân bay Long Thành $18 tỷ, dự án đường sắt cao tốc
Bắc-Nam lên đến gần $60 tỷ,… Trong khi đó, cơ quan thẩm định dự án của
Quốc Hội không chỉ bị xem là non kém chuyên môn mà luôn trở nên vô hiệu
trong trường hợp dự án đã được “Bộ Chính Trị phê duyệt rồi.”
Vụ
việc Bộ Chính Trị “ngồi xổm trên pháp luật” mới nhất là vào Tháng
Giêng, 2019, cơ quan siêu bộ này tự cho nó thẩm quyền duyệt tăng vốn dự
án Metro Bến Thành-Suối Tiên ở Sài Gòn lên gần 3 lần, trong tình thế dự
án này đã đội vốn kinh khủng mà chỉ còn cách hoặc cắm đầu phê duyệt,
hoặc cho bắt hết dàn quan chức quản lý dự án.
Không
chỉ bị phía chính phủ phớt lờ và xem thường, giới đại biểu Quốc Hội còn
bị áp đặt nặng nề bởi ý chỉ “cương lĩnh đảng quan trọng hơn Hiến Pháp” –
như một tuyên bố không cần úp mở của Nguyễn Phú Trọng vào năm 2013, lại
chính là người mà đã “trưởng thành” từ cái ghế chủ tịch Quốc Hội.
Trong
một thể chế chính trị nặng về đàn áp người dân, nhiều dự án luật quá
cấp thiết cho quyền dân như dự luật về hội, dự luật biểu tình, dự luật
trưng cầu dân ý… đã được quy định trong Hiến Pháp, nhưng đã bị đảng
“treo” từ rất nhiều năm qua, cho đến nay vẫn không được đưa ra Quốc Hội
để bỏ phiếu thông qua.
Vô tích sự hay “phản động”?
“Họp
Quốc Hội mà chỉ để bấm nút đồng ý cho những chuyện đã được Bộ Chính Trị
hay Thường Trực Chính Phủ quyết định rồi thì họp để làm gì?” – có lần
một đại biểu Quốc Hội than thở ngoài hành lang nghị trường.
Còn
không ít lời than vãn mang tính phản ứng của những đại biểu Quốc Hội
khác. Có đại biểu còn tuyên bố ngoài lề rằng họp hành cơ chế kiểu này
thì thà đi nhậu sướng hơn.
Trong khi đó, Quốc Hội của bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã làm gì để hạn chế tình trạng đại biểu bỏ họp?
Không
những không làm gì để tạo hưng phấn ngồi họp và mở miệng cho giới đại
biểu, tại kỳ họp Tháng Năm và Tháng Sáu, 2019, bà Ngân còn lạnh lùng
“chặn họng” những đại biểu cắc cớ hỏi về các vụ dự luật đặc khu và vụ
phân bón giả Thuận Phong – hai vụ việc đều bị dư luận cho là ít nhiều có
dính dáng đến đương kim chủ tịch Quốc Hội.
Dân
gian và giới “nghị gật” cũng nhớ như in là vào Tháng Năm, 2018, chính
Nguyễn Thị Kim Ngân đã lạm dụng cái ghế chủ tịch Quốc Hội để át đi tiếng
nói phản biện của một ít đại biểu Quốc Hội phản bác dự luật đặc khu
bằng lối nói đầy thủ thuật “Bộ Chính Trị đã quyết định về luật đặc khu
rồi…”
Không
chỉ hành xử khuất tất với dự luật đặc khu mà còn “gật vô thức” với một
số vụ khác mang đậm yếu tố lợi ích nhóm như bỏ phiếu cho tăng giá điện,
xăng dầu, dịch vụ y tế, với nhiều loại thuế được “kiến tạo” để bóp hầu
bóp họng dân chúng,… Quốc Hội đã tự biến nó thành cơ quan không chỉ vô
tích sự về công tác phản biện và giám sát, mà còn bị không ít người dân
xem là “phản động” – theo đúng nghĩa hành động ngược lại quyền lợi của
tuyệt đại đa số nhân dân đã bầu ra nó.
Nhưng
với “bạn vàng” thì khác hẳn. Nếu trong vụ Hải Dương 981 vào năm 2014,
Quốc Hội và Nguyễn Thị Kim Ngân đã không há nổi miệng và cũng chẳng trút
ra được một nghị quyết nào về Biển Đông, thì 2019 còn tồi tệ hơn: trong
khi bà Ngân “mắt liếc mày cong” với Tập Cận Bình ở Bắc Kinh về “làm sâu
sắc hơn quan hệ đối tác chiến lược toàn diện” và cả một khái niệm cực
kỳ trừu tượng và bỉ bôi là “đại cục,” cái bóng ma Hải Dương 981 lại hiện
hình trên Biển Đông. Nhưng ngay cả thế, từ khi chia tay Tập đến nay,
Nguyễn Thị Kim ngân vẫn không thốt nổi một lời về phản đối Trung Quốc.
Rốt
cuộc, ngày càng nhiều đại biểu Quốc Hội bỏ họp. Đó cũng là cái cách lãn
công và biểu thị ý chí phản ứng gián tiếp của ít nhất 20% trong tổng số
gần 500 “nghị gật” trước ý chỉ độc đoán của đảng, thủ thuật làm trước
báo sau của chính phủ và các nhóm lợi ích kinh tế “thế hệ 4.0,” thói áp
chế ngôn luận bởi giới chóp bu của Quốc Hội, và có thể với ý chí “hèn
với giặc, ác với dân” của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội và chính đảng giật
dây nó trong vụ khủng hoảng Bãi Tư Chính – điều mà nhiều đại biểu dường
như đã dám nghĩ đến trong đầu tuy chẳng dám nói ra.
Phạm Chí Dũng
(Người Việt)
Không có nhận xét nào