Vậy là Hội nghị Trung ương lần thứ 11
đã không có bất cứ Nghị quyết nào về Biển Đông. Giờ đây, những ai quan
tâm đến các động thái của Việt Nam chống lại sự lộng hành của Trung Quốc
tại khu vực Bãi Tư Chính, chỉ còn lại một niềm tin phập phù như ngọn
nến trước gió. Lấy đâu ra “khí thế mới”, “xung lực mới” như lời hiệu
triệu của Tổng chủ khi những khó khăn, thách thức từ nay chính ông cũng
thừa nhận, sẽ khác xa so với trước đây, nhưng các biện pháp đối phó thì
lại y hệt như cũ.
Liệu còn tia sáng nào cuối đường hầm? |
Lại
vẫn “kiên quyết, kiên trì đấu tranh bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền
biển, đảo quốc gia trên cơ sở luật pháp quốc tế”như lời phát biểu của
Tổng chủ khi kết thúc Hội nghị chiều 12/10/2019. Theo ông Nguyễn Phú
Trọng, cuộc đấu tranh ấy gắn với sự “chủ động, tích cực hội nhập quốc
tế, mở rộng và nâng cao hiệu quả hoạt động đối ngoại, nâng cao vị thế và
uy tín của Việt Nam trong khu vực và trên thế giới”. Nếu ông Trọng còn
sống thêm được mươi, mười lăm năm nữa, ông ấy vẫn có thể cho đưa quyết
sách này vào các văn kiện của Trung ương hay Đại hội, đố có sai! Tình
hình khu vực và thế giới biến động từng ngày, thậm chí từng giờ, trong
khi đường lối chủ trương của đảng ông hầu như lấy từ các bia đá đang
“ngẩn ngơ” trước các dòng thác lịch sử chưa biết đổ về đâu.
Từ
nhiều năm nay, ông Trọng hầu như không đề cập gì đến hai từ “Biển
Đông”. Danh từ ấy như một huý kỵ đối với ông và các đồng chí tâm phúc
trong bộ chính trị hoặc ban chấp hành trung ương. Sau ba tháng trời tàu
các loại của Trung Quốc “đan lưới” trong vùng EEZ của Việt Nam từ Bắc
xuống Nam, từ Tây sang Đông, mà ông chỉ cho phép Bộ Ngoại giao duy trì
mức phản ứng ở cấp độ tuyên bố của người phát ngôn. Cho nên hôm khai mạc
Hội nghị trước đấy một tuần lễ, lần đầu tiên Nguyễn Phú Trọng “bật đèn
xanh” cho việc “phân tích, dự báo bla… bla…, nhất là tình hình Biển
Đông” thì dư luận xã hội Việt Nam “cựa quậy” được một chút từ giấc ngủ
bao lâu nay, rằng “chuyện Biển Đông đã có đảng và nhà nước lo”. Với các
biện pháp ông Trọng vừa công bố như là kết quả 6 ngày làm việc khẩn
trương của hơn 200 đồng chí trung ương, chẳng khác nào ông đã dội một
gáo nước lạnh vào cái “bếp hồng” đang âm ỉ một thứ chủ nghĩa yêu nước
luôn phải trốn tránh sự đàn áp vừa khốc liệt vừa hiểm độc của đảng ông
đối với trí thức và người dân nào nào còn le lói niềm hy vọng đấu tranh
chống lại chính sách Hán hoá dân tộc này.
Với
đà hiện nay thì những kỹ sư tin học Trần Huỳnh Duy Thức sẽ còn bị đày
ải chưa biết đến tận bao giờ, những kỹ sư nuôi tôm Nguyễn Ngọc Ánh sẽ
còn bị đánh đến liệt cả hai chân, không còn lấy chân lành nào để lết ra
gặp người thân như tuần qua nữa đâu. Tính mạng của hơn 200 tù nhân lương
tâm trong ngục tối của chế độ “ưu việt gấp vạn lần nên nền chủ Tây
phương” quả thực đang bị đe doạ từng ngày một. Câu chuyện của các nhà
đấu tranh dân chủ từ nhà tù nhỏ trở về với nhà tù lớn (sau khi kết thúc
thi hành án) là những giấc mơ ám ảnh về các cuộc theo dõi, o ép kinh
hoàng đến nỗi anh Huỳnh Anh Trí (nay đã qua đời) từng nói: Có lẽ sẽ phải
đi tù trở lại thôi. Ở ngoài này khắc nghiệt quá. Trong tù chỉ phải
chiến đấu với một đối tượng là quản giáo. Ở ngoài, vừa phải kiếm ăn lại
vừa phải đối phó với không biết bao rình rập khác. Tội ác của ĐCSVN hiển
hiện từng ngày từng giờ như thế, bất chấp luật pháp quốc nội cũng quốc
tế. Từ sự toa rập của chính quyền Hà Nội đối với quan thầy Bắc Kinh,
những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam chẳng khác nào
“chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao”.
Từ
chủ trương của chế độ đối với các giải pháp trên biển đảo, có thể “đọc
vị” những thoả hiệp, thậm chí là sự thần phục của ĐCSVN đối với ĐCSTQ.
Cuối tuần trước, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, thông qua Đại sứ quán của họ tại
Hà Nội đã đưa ra gợi ý, do sự quần thảo ở cường độ cao của các tàu Trung
Quốc, đề nghị chính phủ Việt Nam có một Tuyên bố của Bộ Ngoại giao để
cho khu vực và thế giới biết rõ hơn về tầm mức nguy cấp của tình hình
xung quanh Bãi Tư Chính. Washington hứa sẽ ra tuyên bố hưởng ứng ngay
lập tức! Nhưng lời đề nghị ấy đã bị Bộ Ngoại giao Hà Nội lịch sự khước
từ, xin lùi lại một thời gian nữa (Chắc mấy ông tính chờ Tàu cắm xong
giàn khoan HD-982 thì mới ra Tuyên bố). Chính phủ Mỹ tỏ ra lúng túng, vì
Hoa Kỳ vẫn chưa hiểu được, cuối cùng thì chính phủ Việt Nam muốn gì ở
Mỹ trong giai đoạn tới đây.
Tóm
lại, đánh giá chung đối với cuộc họp trung ương vừa qua là thất vọng
“toàn tập”. Có nhà phân tích nói Trung ương Đảng (vừa họp xong) hay Quốc
hội (sắp họp) sở dĩ đã và sẽ không ra Nghị quyết nào riêng về Biển Đông
là vì sợ lộ bí mật các bước đi trong tương lai. Điều này thật mỉa mai,
bởi vì với chính sách đối nội và đối ngoại như Tổng chủ vừa trình bày
trong phát biểu hôm qua hay trong Nghị quyết sẽ công bố nay mai thì
chẳng có gì là bí mật cả. Về nội trị, Nguyễn Phú Trọng vẫn chủ trương
tìm kiếm cái mới trong những thứ đã bị thế giới loại bỏ, đó là tìm kiếm
những giá trị của thời kỳ quá độ - khái niệm cũ rích và không tồn tại
trên thực tế. Về ngoại giao vẫn kiểu đi hàng hai, đu dây như bao năm
nay. Trung Quốc chẳng bao giờ tin tưởng vào Việt Nam đã đành mà Hoa Kỳ
cũng chẳng biết sẽ phải hợp tác với Việt Nam theo phương hướng nào. Còn
thuyền thúng Hà Nội xoay tròn giữa các dòng xoáy của bao sự kiện đến bao
giờ? Điều này thì đến Tổng chủ Nguyễn Phú Trọng và cả 200 uỷ viên trung
ương đảng theo ông và đang chống lại ông cũng chẳng có câu trả lời rành
mạch./.
Chiến Sỹ
(Blog Chiến Sỹ)
Không có nhận xét nào