Những đám mây đen tiếp tục đè nặng
lên chân trời Biển Đông, do những hành động khiêu khích của Trung Quốc
tại các địa điểm khai thác dầu khí. Cùng với việc đàn áp người biểu tình
Hồng Kông gần đây, nhiều nhà quan sát đã phải thốt lên câu dự báo thời
tiết vốn dành cho người đi biển : « Ráng đỏ vào lúc bình minh, cần cảnh
giác ! »
Một chiến đấu cơ F/A-18 chuẩn bị cất cánh từ hàng không mẫu hạm Mỹ USS Ronald Reagan tại Biển Đông, ngày 30/09/2017. |
Tháng
trước, trong hội nghị về Biển Đông do Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược
Quốc tế (CSIS) tổ chức, một số đại biểu đã gây chú ý khi nhấn mạnh vì
sao cộng đồng quốc tế, đặc biệt là Hoa Kỳ, cần phải lên tiếng về việc
Trung Quốc xâm phạm khu vực khai thác dầu khí nằm trong vùng đặc quyền
kinh tế của Việt Nam.
Chuyên
gia Bonnie Glaser, giám đốc chương trình China Power, tuyên bố : « Nếu
không đáp trả đối với các vụ vi phạm Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật
Biển (UNCLOS), thì điều này chứng tỏ Bắc Kinh có thể vi phạm luật quốc
tế mà không hề bị trừng phạt ».
Nhà
báo độc lập James Borton trên trang Geopoliticalmonitor.com nhận định,
Trung Quốc đã vi phạm UNCLOS, làm ngơ trước phán quyết của Tòa án Trọng
tài Thường trực La Haye cách đây ba năm. Bắc Kinh còn xây lên các đảo
nhân tạo với tốc độ điên cuồng, chưa nói đến việc quân sự hóa quần đảo
Trường Sa, ngang nhiên ban hành lệnh cấm đánh cá, liên tục hủy hoại sinh
thái nơi các rạn san hô. Rõ ràng có một thực tế đau lòng : hồi kết của
trò chơi này là Bắc Kinh hoàn toàn kiểm soát Biển Đông.
Trên
bề mặt, các nhà hoạch định chính sách Mỹ chứng kiến một trận cuồng
phong địa chính trị, giống như một cơn bão tố di chuyển rất nhanh, trải
dài trên khắp Biển Đông. Các biện pháp ngoại giao mềm dẻo do Việt Nam và
Trung Quốc cùng thực hiện hồi đầu năm, trong đó có việc tuần duyên của
đôi bên cùng tuần tra chung trên Vịnh Bắc bộ, hay hai chiến hạm của Việt
Nam tham gia một cuộc biểu dương lực lượng trên biển nhân kỷ niệm 70
năm ngày thành lập hải quân Trung Quốc, nay đã bị lu mờ trước tham vọng
của Bắc Kinh và yêu sách về nguồn lợi dầu khí ở Biển Đông, đi kèm với vũ
lực.
Tác
giả phàn nàn, trong khi Trung Quốc tiếp tục phản đối các hoạt động hợp
pháp của Hải quân Hoa Kỳ nhằm bảo vệ quyền tự do hàng hải trên Biển
Đông, thì Nhà Trắng lại có quan điểm ôn hòa trước các hành động quấy
nhiễu của Bắc Kinh.
Bất
kể có bao nhiêu ngư dân Việt Nam hay Philippines đã thiệt mạng trên
biển khơi, do dân quân biển Trung Quốc tấn công vào những chiếc tàu đánh
cá truyền thống của họ, Washington chừng như vẫn không quan tâm, một
khi không đụng đến lợi ích quốc gia của Mỹ.
Thế
nên đương nhiên là dự luật trừng phạt về Biển Đông và Biển Hoa Đông do
hai thượng nghị sĩ Marco Rubio (Cộng Hòa) và Ben Cardin (Dân Chủ) chủ
trì, đã không được thông qua ở Ủy ban Đối ngoại và hiện nay vẫn còn nằm
tại Thượng Viện. Dự luật lưỡng đảng này nhằm trừng phạt chế độ Bắc Kinh
do những hành động phi pháp của họ, khi yêu sách chủ quyền ở vùng biển
xa tắp so với đất liền của Trung Quốc.
Chắc
chắn là Trung Quốc cần phải là một bên liên quan có trách nhiệm trong
khu vực tranh chấp, nhưng Mỹ cũng thế. Một chiếc tàu thăm dò địa chất
của Trung Quốc xâm nhập vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, gây ra cuộc
đối đầu kéo dài cả tháng qua, đã rời đi vào ngày 7/8, nhưng nay lại tái
xuất hiện trong vùng biển Việt Nam.
Lời đáp của Mỹ trên Biển Đông
Nhà
báo James Borton đặt vấn đề, Biển Đông không phải là nhân tố trung tâm
mang tính chiến lược trong tổng thể quan hệ Mỹ-Trung, mà xung đột nằm ở
chỗ mất cân bằng thương mại và đánh cắp sở hữu trí tuệ. Nhưng còn liên
minh quốc phòng với Philippines và việc hỗ trợ cho yêu sách chủ quyền
của Việt Nam tại Hoàng Sa và Trường Sa thì sao ?
Kori
Schake, phó giám đốc Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế, viết trên tạp
chí Foreign Affairs : « Hoa Kỳ né tránh thách thức bằng cách đặt lại vấn
đề quan hệ liên minh ».
Về
sự kiện tại bãi Tư Chính, cho dù không đứng về phía một quốc gia ven
biển nào, bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vẫn nhấn mạnh rằng : « Các hành động
khiêu khích lặp đi lặp lại của Trung Quốc nhắm vào việc khai thác dầu
khí trên biển đe dọa an ninh năng lượng của khu vực, làm phương hại đến
thị trường năng lượng của một Ấn Độ-Thái Bình Dương tự do và rộng mở ».
Việt
Nam, một đối tác của Mỹ, cần nhắc nhở Washington là áp lực của Bắc Kinh
đã khiến Hà Nội phải ngưng một dự án khí đốt hợp tác với công ty Repsol
của Tây Ban Nha, ngay trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Hiện
nay việc Trung Quốc hà hiếp Việt Nam và các nước đòi hỏi chủ quyền khác
vẫn chưa thấy có dấu hiệu giảm bớt.
Khi
Việt Nam đảm nhiệm vai trò chủ tịch luân phiên ASEAN vào năm 2020, có
lẽ các nhà hoạch định chính sách Mỹ cần nghĩ đến việc thành lập một đội
ngũ về chính sách khai thác đại dương cùng với ASEAN và Trung Quốc, để
lập ra một khu vực chung (JDA) tại quần đảo Trường Sa nhằm khai thác tài
nguyên.
Trong
khi Hải quân Mỹ đưa chiến hạm tiếp tục các chuyến tuần tra vì tự do
hàng hải (FONOP), chính quyền Trump vẫn duy trì sự trung lập trong tất
cả các tranh chấp lãnh thổ. Theo tác giả bài viết, Washington cần đóng
vai trò giúp ổn định Biển Đông, do Trung Quốc luôn tìm cách áp đặt độc
quyền kiểm soát tại khu vực và xa hơn nữa. Một số thành viên của Ủy ban
Đối ngoại nhìn nhận là nếu không hành động gì, Trung Quốc sẽ hoàn tất
việc thống trị về quân sự và chính trị trong khu vực.
Ông
Anders Corr, thuộc Corr Analytics tin rằng tình hình hiện nay trên Biển
Đông là cơ hội tuyệt vời cho Washington để bảo vệ nguyên tắc liên quan
đến vùng đặc quyền kinh tế, kéo Việt Nam ra xa khỏi Trung Quốc và xích
lại gần Hoa Kỳ hơn, từ chối cho Trung Quốc tiếp cận nguồn dầu khí.
Các
mỏ dầu khí rất quan trọng đối với Việt Nam vì cung cấp đến 10% nhu cầu
năng lượng, và Hà Nội nhận ra rằng nếu Rosneft rút lui, thì Exxon cũng
có thể hành động tương tự đối với dự án Cá Voi Xanh.
Theo
nhà sinh thái Garrett Hardin, khi các quốc gia khai thác nguồn lợi
chung một cách thái quá khiến cung vượt cầu, làm cho một số hay tất cả
những nước khác không còn có thể thụ hưởng nguồn lợi thiên nhiên này,
thì đó sẽ là bi kịch. Kịch bản này có thể sắp diễn ra ở Bắc Cực, và đó
là lý do vì sao Hoa Kỳ được thúc giục phê chuẩn UNCLOS càng sớm càng
tốt, dù muộn còn hơn không.
Trước
việc vùng Bắc Cực ngày càng được mở rộng cho phát triển kinh tế và quân
sự, theo ông Joe Courtney, chủ tịch tiểu ban Hải lực và Lực lượng can
thiệp trực, thuộc Ủy ban Quân vụ Hạ Viện, « Hoa Kỳ không còn nhiều thì
giờ để mất, nếu muốn đề cập đến các thảo luận trong tương lai một cách
danh chính ngôn thuận, trên cơ sở đã phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển ».
Trong
lúc Nhà Trắng hiện nay còn vô số vấn đề phải giải quyết, đây là cơ hội
để đào sâu mối quan hệ Mỹ-Trung. Thời gian qua chính quyền Trump có
những tuyên bố rất cứng rắn, nhưng hành động thì lại không tương xứng.
Các chuyên gia về chính trị chỉ trích Washington, cho rằng không nên
loan báo các chính sách có ảnh hưởng đến uy tín, mà lại không sẵn sàng
đảm bảo.
Tác
giả James Borton kết luận, động thái khởi đầu tốt nhất là Quốc Hội Hoa
Kỳ phê chuẩn UNCLOS, và thông qua dự luật trừng phạt về Biển Đông.
Thụy My
(RFI)
Không có nhận xét nào