Một hiện tượng chính trị lý thú đang
xảy đến tại kỳ họp Quốc hội tháng 5 - 6 năm 2019: tiếng nói của Chủ tịch
Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân dường như to hơn và có hồn có khí hơn là
khi bà ta phát biểu đượm tính vuốt đuôi đảng lẫn thỏa hiệp bắt buộc với
chính phủ ở những kỳ họp trước đó.
Từ ‘tăng quyền cho Thủ tướng’ đến ‘thêm quyền cho Quốc hội’ |
Quốc hội ‘nổi loạn’?
Danh
mục, mức vốn cho từng dự án sử dụng vốn ngân sách trung ương trong kế
hoạch đầu tư công trung hạn vẫn nên để cho Quốc hội quyết định thay vì
Chính phủ - theo kiến nghị của đa số đại biểu Quốc hội và được báo nhà
nước tường thuật, liên quan đến Luật Đầu tư công (sửa đổi).
‘Chính
phủ’ lại là Bộ Kế hoạch - đầu tư, có nguồn gốc từ Ủy ban Kế hoạch nhà
nước, địa chỉ độc quyền lập kế hoạch, phân bổ nguồn vốn ngân sách trung
ương cho các bộ ngành và tỉnh thành và duyệt dự án đầu tư công.
Có
thể ghi nhận đây là lần đầu tiên gần 500 mái đầu ‘nghị gật’ có vẻ bừng
tỉnh và đang muốn ‘nổi loạn’ trước một chính phủ đã nặng thói quen hành
xử ‘trình gì gật đó’.
Trước
đây, một ít đại biểu Quốc hội đã ‘cắc cớ’ về cơ chế duyệt dự án đầu tư
công, đặt dấu hỏi về tình trạng quá chậm trễ của phía chính phủ và Bộ Kế
hoạch - Đầu tư, hàm ý các cơ quan này không chỉ yếu kém về năng lực phê
duyệt dự án mà còn phát sinh nạn ăn hối lộ.
Trong
thực tế, Bộ Kế hoạch - Đầu tư là một ‘cửa’ mà toàn bộ dự án đầu tư công
của các chủ đầu tư phải ‘chạy’ qua, khiến phát sinh rất nhiều dư luận
và phản ứng về tình trạng ‘ăn không chừa thứ gì’ của Bộ này và những bộ
ngành liên quan khác nằm trong khâu thẩm định và phê duyệt dự án (như Bộ
Tài chính và những bộ chuyên môn). Tuy nhiên, chính phủ từ thời Nguyễn
Tấn Dũng đã át đi tất cả những ý kiến này và cột giới dân biểu nhu nhược
vào thế ‘bắt câm mồm phải câm mồm, cho gâu gâu mới được phần gâu gâu’.
Nhưng
vào kỳ họp Quốc hội lần này, hẳn không thể ngẫu nhiên mà cùng lúc với
hiện tượng hàng loạt đại biểu Quốc hội bỗng oai dũng đăng đàn đòi chính
phủ để cho cơ quan này được duyệt dự án đầu tư công, một số tờ báo quốc
doanh đã đột ngột vạch trần một sự thật mà lâu nay chính phủ giấu kín:
“Kiểm toán Nhà nước kết luận Bộ Giao thông Vận tải đã phê duyệt tăng
tổng mức đầu tư dự án đường sắt Cát Linh - Hà Đông từ 8.770 tỷ đồng lên
trên 18.000 tỷ đồng mà không qua cửa Quốc hội”.
Ngạn
ngữ ‘con voi chui lọt lỗ kim’ hoàn toàn có thể thích ứng với vụ việc
khổng lồ này. Không thể tưởng tượng rằng trong một chế độ chính trị có
hẳn một cơ quan lập pháp nhưng một bộ chuyên môn như Bộ Giao thông Vận
tải vẫn qua mặt một cách sỗ sàng, không coi giới ‘nghị gật’ ra gì, trong
khi Luật Đầu tư công đã quy định rõ những dự án có mức vốn đầu tư trên
10.000 tỷ đồng phải được Quốc hội thông qua.
Vụ
việc tự tung tự tác và vượt quyền vừa kể của Bộ Giao thông Vận tải hoàn
toàn xứng với một ‘mức án’ không nhẹ về hành vi hình sự, chẳng hạn như
‘lợi dụng chức vụ quyền hạn…’ và ‘cố ý làm trái…’.
Nếu
sắp tới Luật Đầu tư công (sửa đổi) bổ sung quy định Quốc hội có thẩm
quyền duyệt dự án đầu tư công với mức vốn dưới 10.000 tỷ đồng, chẳng hạn
Quốc hội sẽ phê duyệt những dự án đầu tư công có mức vốn trên 1.000 tỷ
đồng hoặc từ 3.000 - 5.000 tỷ đồng, đó sẽ là một thắng lợi đáng kể của
‘cơ quan giám sát’, bởi đó sẽ là lần đầu tiên Quốc hội thực hiện được
nhiệm vụ giám sát lại những dự án đầu tư công mà rất nhiều khả năng
trước đây đã được Bộ Kế hoạch - Đầu tư và các ngành khác thẩm định, phê
duyệt vô tội vạ, ‘vận dụng’ quá nhiều hình thức chỉ định thầu thay vì
đấu thầu công khai, cùng quá nhiều cảnh ‘lót tay’.
Đây
cũng là lần đầu tiên mà nguy cơ ‘mất nồi cơm’ diễn biến cận kề đến thế
đối với Bộ Kế hoạch - Đầu tư, khiến Bộ trưởng Nguyễn Chí Dũng - chỉ có
thể gượng gạo đánh đố: “Quốc hội duyệt hết được 9.000 dự án đầu tư công
không?”.
Hiện
tượng cơ quan Quốc hội đòi ‘chia sẻ quyền lực’ diễn ra tại kỳ họp Quốc
hội tháng 5 - 6 năm 2019, trong bối cảnh cơn bạo bệnh xảy ra với ‘Tổng
tịch’ Nguyễn Phú Trọng đã mang hơi hướng như một bước ngoặt thay đổi
trong chính trường Việt Nam, chuyển từ cơ chế tập quyền cá nhân sang
hình thức tản quyền tập thể.
‘Đa trung tâm quyền lực’
Vào
tháng 4 năm 2019, tức chỉ ít ngày sau khi Nguyễn Phú Trọng suýt bị quật
đổ ở Kiên Giang ‘nhà ba X’, không biết vô tình hay hữu ý mà phía chính
phủ của thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ đã đòi ‘tăng quyền cho Thủ tướng’.
Khi
đó, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Lê Vĩnh Tân - được xem là ‘người tâm phúc’ của
Nguyễn Xuân Phúc, đã phát ra tờ trình dự án luật của chính phủ đề nghị
bổ sung thêm một số quyền cho Thủ tướng: Thủ tướng có quyền quyết định
tổng biên chế công vụ trong cơ quan, tổ chức hành chính từ T.Ư đến địa
phương; Thủ tướng cũng sẽ có quyền thực hiện phân cấp và ủy quyền về
quản lý công chức, viên chức trong cơ quan hành chính, đơn vị sự nghiệp
công lập đối với những nội dung thuộc thẩm quyền. Văn kiện này cũng đồng
thời yêu cầu bổ sung thẩm quyền của Thủ tướng trong việc quyết định
thành lập, sáp nhập, giải thể các cơ quan, tổ chức hành chính khác thuộc
Ủy ban nhân dân cấp tỉnh, cấp huyện theo quy định của pháp luật. Đồng
thời, Thủ tướng cũng sẽ có thêm quyền quyết định thực hiện thí điểm
những mô hình mới về tổ chức bộ máy của bộ, cơ quan ngang bộ, cơ quan
thuộc chính phủ, chính quyền địa phương cấp tỉnh, cấp huyện.
Nguyễn
Xuân Phúc đang tràn đầy cơ hội ‘tăng quyền cho Thủ tướng’, nhưng muốn
vậy thì không chỉ dừng ở mặt quyết định cơ cấu tổ chức mà còn phải đạt
được quyền lực quyết định về nhân sự cấp Bộ trưởng theo cách mà các nước
phương Tây vẫn hành xử, cùng lúc hạn chế đến mức tối thiểu sự can thiệp
của khối đảng về nhân sự chính phủ và ‘cái gì cũng phải có ý kiến đảng
và do đảng quyết định’.
Nếu
Nguyễn Xuân Phúc chứng tỏ rằng ông ta sẽ thành công hơn kẻ tiền nhiệm
Nguyễn Tấn Dũng, ‘tăng quyền cho Thủ tướng’ về thực chất sẽ là cầu nối
để Phúc vươn tới vị trí Tổng bí thư, thay cho Trọng, và biết đâu đấy còn
ngồi luôn cả ghế Chủ tịch nước như lý tưởng ‘hai trong một’.
Nhưng
ở bên kia ‘chiến tuyến’, rất có thể Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim
Ngân chẳng muốn kém cạnh gì Thủ tướng Phúc về mặt ‘nhị quyền phân lập’ -
nhằm lấy lại một chút cân bằng từ cái thế tòn teng chổng ngược của khối
lập pháp trong trò bập bênh với các cơ quan hành pháp từ trước tới nay.
Nếu
trong tương lai Nguyễn Phú Trọng không thể đủ sức khỏe để ‘cống hiến
lâu dài cho cách mạng’, khuynh hướng chuyển giao quyền lực cho các khối
đảng, lập pháp, hành pháp và gia tăng quyền lực trong từng khối sẽ hiện
ra một cách tất yếu, để từ đó phát sinh mô hình ‘đa trung tâm quyền lực’
mà nhiều quan chức cao cấp thèm muốn nhưng chẳng ai dám chính thức công
khai tham vọng ấy.
Phạm Chí Dũng
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào