“Thoả thuận EVFTA: một ngày tồi tệ
cho quyền lợi của người lao động” (EU-Vietnam trade deal a bad day for
workers' rights) - trang EUobserver cay đắng rút tít ngay sau khi Hội
đồng bộ trưởng các nước thuộc Liên minh Châu Âu (EU) đã phê chuẩn vào
ngày 25/6/2019 cho việc ký kết không chỉ EVFTA (Hiệp định thương mại tự
do châu Âu - Việt Nam) mà còn cả EVIPA (Hiệp định Bảo hộ đầu tư với Liên
Minh châu Âu).
EVFTA. |
Việc
phê chuẩn hấp tấp hai hiệp định thương mại trên sẽ “có những hậu quả
nghiêm trọng”, và “Trong khi các nhà lãnh đạo tự chúc mừng mình về một
thỏa thuận đã được thực hiện, công dân châu Âu và Việt Nam không nên bỏ
qua những người chiến thắng thực sự trong thỏa thuận đầu tư này: các
doanh nghiệp lớn và các cá nhân giàu có, mà EU cho phép chiếm đoạt công
lý và dân chủ vì lợi nhuận của họ” - EUobserver chua chát.
Nhưng thực tế còn tối tệ hơn những gì mà EUobserver đánh giá và dự báo.
Cú lừa gạt hoàn hảo
Chính
thể độc tài ở Việt Nam đã giành một thắng lợi lobby đáng giá đến mức
làm cho không chỉ Ủy ban châu Âu mà còn cả Hội đồng châu Âu tin rằng nó
không chỉ mang lại những giá trị thương mại quyến rũ cho các doanh
nghiệp trong khối EU, mà còn đang cố gắng cải thiện nhân quyền, với bằng
chứng là đảng đã chỉ đạo quốc hội ‘gật’ rất nhanh với Công ước 98 về
thỏa ước lao động, để được EU chấp thuận cho ký EVFTA và EVIPA.
Công
ước 98 là một trong số 3 công ước quốc tế còn lại của Tổ chức Lao động
quốc tế (ILO) mà chính quyền Việt Nam đã chây ì không chịu ký từ rất
nhiều năm qua. Nhưng việc chính quyền này chịu ký và phê chuẩn Công ước
98 thật ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên: đây là công ước ‘nhẹ’ nhất,
tức ít liên đới nhất về các điều kiện cải thiện nhân quyền.
Trong
khi đó, chính thể Việt Nam đã gần như phớt lờ hai công ước quốc tế còn
lại về lao động là Công ước 87 về việc tự do thành lập công đoàn độc
lập, và công ước 105 về chống cưỡng bức lao động. Lý do đơn giản là nếu
phải chấp nhận ký hai công ước còn lại này, Việt Nam sẽ phải chính thức
công nhận định chế công đoàn độc lập - luôn bị chính quyền quy chụp là
‘diễn biến hòa bình’ và ‘lật đổ chính quyền’, đồng thời phải tìm cách
sửa đổi thực trạng có quá nhiều trẻ em ở Việt Nam nằm trong tình trạng
phải lao động trước tuổi trưởng thành và bị cưỡng bức lao động.
Trong
cuộc điều trần về chủ đề EVFTA - nhân quyền do Ủy ban Thương mại quốc
tế châu Âu tổ chức vào ngày 10 tháng Mười năm 2018 tại Brussels, nhiều
nghị sĩ như bà Granwander Hainz đã chỉ thẳng ra rằng những lời hứa về
ILO của Việt Nam chỉ là lời hứa suông từ trước giờ vì chưa có gì được
thực hiện, cũng như các cam kết về nhân quyền chỉ toàn có tiêu đề mà
không có nội dung cụ thể.
Còn
John Sifton - Giám đốc Vận động, Ban Á châu của Tổ chức Theo dõi nhân
quyền quốc tế (Human Rights Watch) đã cảnh báo: “Vội vàng thông qua hiệp
định thương mại với Việt Nam sẽ là một sai lầm lớn”.
Vào
đầu năm 2018 khi các cuộc đàm phán EVFTA được khởi động trở lại, Việt
Nam đã hứa với EU sẽ ký và phê chuẩn Công ước 87 trong năm 2020. Tuy
nhiên trong thông cáo báo chí ngày 25/6/2019, phía EU lại tỏ ra quá
chểnh mảng về mốc thời gian này khi ghi nhận Việt Nam đã ký Công ước 98,
và tỏ ra hài lòng một cách khó hiểu khi Việt Nam chỉ ‘có ý định’ ký và
phê chuẩn hai công ước 87 và 105 vào năm…2023.
Một
cách nào đó và bằng những thủ thuật nào đó, những doanh nghiệp châu Âu
có lợi nhuận đáng kể trong EVFTA đã thành công trong việc vận động Ủy
ban châu Âu - cơ quan đặt nặng lợi ích thương mại hơn là nhân quyền -
trình cho Hội đồng bộ trưởng châu Âu để chấp thuận việc ký EVFTA và
EVIPA.
Còn
chính thể độc tài ở Việt Nam đã đạt được thành công đầu tiên về EVFTA
và EVIPA mà gần như chẳng phải trả một cái giá đáng kể nào về nhượng bộ
các quyền cơ bản của người dân.
Chiến
thuật ‘câu giờ’ của chính quyền Việt Nam liên quan đến việc ký 3 công
ước quốc tế về lao động là rất rõ. Hứa hẹn ‘sẽ ký’ từ trước cuộc điều
trần ở Bỉ cho tới nay vẫn chỉ là một lời hứa chẳng có giá trị gì. Trong
khi đó, Việt Nam vừa âm thầm vừa công khai vận động một số nước châu Âu
nhằm tác động đến Nghị viện châu Âu để sớm thông qua EVFTA, với toan
tính rằng nếu việc thông qua này diễn ra sớm trong nửa cuối năm 2019 thì
Việt Nam sẽ có luôn EVFTA và EVIPA trong tay mà chẳng phải ký thêm bất
kỳ một công ước quốc tế lao động nào.
Nếu
mọi chuyện xảy ra đúng theo kịch bản trên, Nghị viện châu Âu - cơ quan
có thẩm quyền cuối cùng và mang tính quyết định về bỏ phiếu xem xét số
phận EVFTA và EVIPA - sẽ bị chính thể Việt Nam qua mặt ngọt ngào và trọn
vẹn - có giá trị như một cú lừa gạt hoàn hảo.
Nhân quyền vẫn bị bóp nghẹt
Hãy
nhớ lại, vào ngày 15/11/2018, tức gần một tháng sau khi chính thể độc
đảng ở Việt Nam đã tưởng như chắc ăn khi Ủy ban châu Âu đồng thuận làm
tờ trình cho Hội đồng châu Âu để xem xét việc ký kết EVFTA với Việt Nam,
Nghị viện châu Âu đã bất ngờ tung ra nghị quyết 2018/2925(RSP) về nhân
quyền Việt Nam. Bản nghị quyết này còn cứng rắn hơn cả bản nghị quyết về
vấn đề nhân quyền Việt Nam mang số hiệu 2016/2755(RSP) công bố vào
tháng Sáu năm 2016.
Toàn
bộ nội dung của bản nghị quyết 2018/2925(RSP) giống hệt một cáo trạng
toàn diện và đanh thép lên án chính thể độc đảng ở Việt Nam về rất nhiều
hành vi vi phạm nhân quyền trầm trọng về tự do tôn giáo, tự do biểu
đạt, tự do ngôn luận, tự do báo chí, nạn bắt bớ người hoạt động nhân
quyền, không chịu ký kết các công ước quốc tế về lao động…
Sau
khi EVFTA bị Hội đồng châu Âu hoãn vô thời hạn vào tháng 2 năm 2019 mà
nguồn cơn thực chất là vô số vi phạm nhân quyển của Hà Nội, Nguyễn Phú
Trọng và bộ sậu Bộ Chính trị của ông ta đã phải tìm ra lối thoát. Một
lần nữa, trong rất nhiều lần, Hà Nội lại hứa hẹn ‘sẽ cải thiện nhân
quyền’, dù đã chẳng có bất kỳ lần nào trước đó lời cam kết này được biến
thành hành động, thậm chí giới công an trị Việt Nam còn hành động ngược
lại khi gia tăng bắt bớ giới bất đồng chính kiến trong giai đoạn gần
nhất từ giữa năm 2016 đến nay.
Vậy Việt Nam đã ‘cải thiện nhân quyền’ ra sao?
Cho
tới giờ phút này, không khí đàn áp nhân quyền ở Việt Nam vẫn đặc sệt
như một thùng thuốc súng. Chưa có bất kỳ một dấu hiệu nào cho bất kỳ một
‘cải thiện nhân quyền’ nào, dù chỉ mang tính mị dân hoặc để đối phó với
cộng đồng quốc tế.
Ngay
sau khi Đối thoại nhân quyền Việt - Mỹ kết thúc vào tháng 5 năm 2019,
công an Việt Nam lại gia tăng bắt bớ những người hoạt động nhân quyền và
xã hội dân sự. Nhà giáo Nguyễn Năng Tĩnh ở Nghệ An là một trong những
vụ bị bắt giam mới nhất.
Trong
khi đó, hầu hết các quyền cơ bản của người dân như tự do hội họp và lập
hội, tự do biểu tình, tự do báo chí, tự do tôn giáo… vẫn bị nhà cầm
quyền bóp nghẹt.
Ngoài
việc Việt Nam phớt lờ hai công ước quốc tế còn lại về lao động mang số
87 và 105, việc sửa đổi Bộ Luật Lao động cũng trí trá và ma mãnh không
kém khi dự thảo này tuyệt đối không đề cập đến khái niệm ‘công đoàn độc
lập’, trong khi dựng lên một núi thủ tục hành chính để làm nản lòng
những công nhân muốn tự tay thành lập công đoàn phi nhà nước.
Liệu Nghị viện châu Âu có biết được toàn bộ ‘quy trình’ mà chính thể Việt Nam đã tìm cách qua mặt họ hay không?
Không hề dễ ‘ăn’ EVIPA
Hy
vọng còn lại cho nhân quyền Việt Nam liên quan EVFTA đang tùy thuộc vào
thái độ của Nghị viện châu Âu, bởi cơ quan này sẽ bỏ phiếu quyết định
có thông qua EVFTA hay không.
Thực
ra, EVFTA có thể được ký kết và phê chuẩn trước EVIPA vì đây chỉ là
hiệp định mang tính ‘khung’. Để EVFTA được thông qua, chỉ cần có sự chấp
thuận của các cơ quan như Ủy ban Thương mại châu Âu, Cộng đồng châu Âu
và cuối cùng là Nghị viện châu Âu.
Song
với EVIPA thì lại nghiêm khắc hơn nhiều. Khác nhiều với EVFTA, EVIPA
mới chính là cái mà một chính thể luôn muốn ‘ăn sẵn’ và ‘ăn đậm’ như
Việt Nam cần kíp. Nhưng muốn có được EVIPA để mang lại lợi nhuận cụ thể
chứ không phải môt thứ danh dự trừu tượng và an ủi như EVFTA, Việt Nam
lại cần ‘vận động’ đủ 28 quốc gia thành viên của khối EU, mà nếu 4 trong
số các quốc gia đó không đồng ý thì EVIPA không thể được ký kết và phê
chuẩn, cũng đồng nghĩa với EVFTA sẽ ‘toi’ dù có được EU phê chuẩn.
Sẽ
hoàn toàn không dễ dàng để một chính thể độc tài mà lươn lẹo đã trở
thành bản chất có thể thuyết phục các quốc gia châu Âu thông qua EVIPA,
bởi những quốc gia này đã ngày càng nhận ra bản chất đó, nhất là đã được
‘mở mắt’ qua vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh và quá nhiều vi phạm nhân
quyền đã trở thành hệ thống của chính thể Việt Nam.
Phạm Chí Dũng
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào