Thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ đang đứng
trước cơ hội lịch sử để không lặp lại lịch sử thất bại của người tiền
nhiệm Nguyễn Tấn Dũng trong mưu đồ ‘tăng quyền cho thủ tướng’ mà sau đó
đã phải ngậm ngùi ‘về làm người tử tế’.
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tiếp Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc tại Bắc Kinh, 25/4/2019. Photo VTC via Chinhphu.vn |
‘Khiêm tốn’ hơn Nguyễn Tấn Dũng
Chỉ
ít ngày sau cú đổ bệnh thình lình như bị trời giáng của ‘Tổng tịch’
Nguyễn Phú Trọng ngay tại vùng ‘căn cứ địa cách mạng gia tộc Nguyễn Tấn
Dũng’ vào ngày 14/4/2019, không biết vô tình hay hữu ý, chính phủ Nguyễn
Xuân Phúc đã làm tờ trình cho Ủy ban Thường vụ quốc hội về ‘tăng quyền
cho thủ tướng’ dựa theo Luật Tổ chức cán bộ chính phủ.
Bộ
trưởng Bộ Nội vụ Lê Vĩnh Tân - được xem là ‘người tâm phúc’ của Nguyễn
Xuân Phúc, đã phát ra tờ trình dự án luật của Chính phủ đề nghị bổ sung
thêm một số quyền cho Thủ tướng: Thủ tướng có quyền quyết định tổng biên
chế công vụ trong cơ quan, tổ chức hành chính từ T.Ư đến địa phương;
Thủ tướng cũng sẽ có quyền thực hiện phân cấp và ủy quyền về quản lý
công chức, viên chức trong cơ quan hành chính, đơn vị sự nghiệp công lập
đối với những nội dung thuộc thẩm quyền.
Ngoài
ra, dự thảo đề nghị bổ sung thẩm quyền của Thủ tướng trong việc quyết
định thành lập, sáp nhập, giải thể các cơ quan, tổ chức hành chính khác
thuộc Ủy ban nhân dân cấp tỉnh, cấp huyện theo quy định của pháp luật.
Đồng thời, Thủ tướng cũng sẽ có thêm quyền quyết định thực hiện thí điểm
những mô hình mới về tổ chức bộ máy của bộ, cơ quan ngang bộ, cơ quan
thuộc Chính phủ, chính quyền địa phương cấp tỉnh, cấp huyện.
Khách
quan mà nói, những nội dung ‘tăng quyền cho thủ tướng’ vào lần này do
Thủ tướng Phúc đề nghị là ít hơn, khiêm tốn hơn và bớt ‘nhạy cảm’ hơn
hẳn những gì Nguyễn Tấn Dũng đòi cũng về ‘tăng quyền cho thủ tướng’ -
được đưa ra Quốc hội vào cuối năm 2014, đầu năm 2015.
Nguyễn Tấn Dũng đòi gì?
“Một
là, trong thời gian Quốc Hội không họp, trình chủ tịch nước quyết định
tạm đình chỉ công tác của phó thủ tướng, bộ trưởng, thủ trưởng cơ quan
ngang bộ tại khoản 3 Điều 24.
Hai
là, giao quyền bộ trưởng, thủ trưởng cơ quan ngang bộ trong trường hợp
khuyết bộ trưởng hoặc thủ trưởng cơ quan ngang bộ trong khi chờ Quốc Hội
phê chuẩn và chủ tịch nước bổ nhiệm tại khoản 5 Điều 24.
Ba
là, tạm thời giao quyền chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh, thành phố trực
thuộc trung ương trong trường hợp chưa bầu được chủ tịch ủy ban nhân dân
tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương tại Khoản 6 Điều 24.
Bốn
là, quyết định và chỉ đạo thực hiện các biện pháp cụ thể cần thiết để
thi hành lệnh tổng động viên hoặc động viên cục bộ, lệnh ban bố tình
trạng khẩn cấp và các biện pháp cần thiết khác để bảo vệ tổ quốc, bảo
đảm tính mạng, tài sản của nhân dân tại Khoản 6 Điều 24. Bởi vì, trường
hợp các biện pháp này hạn chế quyền con người, quyền công dân thì phải
thực hiện theo đúng quy định tại Điều 14 Hiến Pháp mà không thể quy định
chung thẩm quyền này cho thủ tướng chính phủ như quy định của dự thảo
luật.”
Đó
là những nội dung mà tờ trình của chính phủ yêu cầu Quốc hội ‘gật’, khi
Đại hội 12 của đảng cầm quyền chỉ còn hơn một năm nữa sẽ diễn ra.
Khi
đó, Nguyễn Tấn Dũng có vẻ đã chuẩn bị tâm trạng cho một bước đại thắng
nữa, sau khi Hội Nghị Trung Ương 10 vào tháng Giêng năm 2015 đã kết thúc
với kết quả bỏ phiếu tín nhiệm thăm dò ‘uy tín tổng bí thư’ rất thuận
lợi cho ông ta - Dũng đứng đầu bảng tổng sắp, trong khi Tổng bí thư
Trọng chỉ lót chót thứ 8, theo nhiều nguồn tin không chính thức nhưng
cho tới nay vẫn không bị bất kỳ cơ quan ‘có trách nhiệm’ nào của đảng và
chính phủ cải chính hay bác bỏ.
Nhưng
điều mà quan chức thủ tướng đang tự cổ súy cho mình bằng ngọn cờ ‘chính
phủ kiến tạo hành động’ khi đó, dù chẳng có bất kỳ cơ sở lý thuyết lẫn
thực tế nào chứng minh cho cái mô hình ngọn cờ đó là có tính thành tâm
và thực chứng, đã vấp phải một cuộc lật đổ ngay tại nghị trường - nơi mà
Dũng dường như vẫn thật chủ quan cho rằng Nguyễn Phú Trọng và chủ tịch
quốc hội thời điểm đó là Nguyễn Sinh Hùng không thể có cơ hội để đảo
ngược tình thế trước khi Đại hội 12 của đảng diễn ra vào đầu năm 2016.
Phiên
họp đầu tiên của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội trong tháng Giêng năm 2015
đã tiếp biến bằng kết quả “Đề nghị cân nhắc 4 quyền hạn của thủ tướng
chính phủ” - theo cách rút tít nhẹ nhàng nhất mà một số tờ báo trong
nước đưa tin, hoặc có báo mô tả bộc trực hơn “không thêm quyền cho thủ
tướng.”
Người
chủ trì đề nghị “cân nhắc” trên lại là Phan Trung Lý, chủ nhiệm Ủy Ban
Pháp Luật Quốc Hội, một nhân vật được cho là “cánh tay phải” của Chủ
Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng và đã có ít nhất mối “duyên nợ” với Thủ
Tướng Dũng từ phiên họp Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội lần trước.
Kết
quả là đề xuất của chính phủ Nguyễn Tấn Dũng về ‘tăng 4 quyền cho thủ
tướng’ đã chỉ nhận được tiếng vỗ tay rất thưa vắng của giới đại biểu
quốc hội, mà trong thực tế là Dũng đã thất bại cay đắng.
Không
những thế, liên minh Nguyễn Phú Trọng - Nguyễn Sinh Hùng còn chặt đứt ý
đồ ‘thống lĩnh lực lượng vũ trang’ của Nguyễn Tấn Dũng.
Nguyễn
Kim Khoa - chủ nhiệm Ủy Ban Quốc Phòng An Ninh của Quốc Hội dẫn ra Ðiều
17 trong dự thảo Luật Tổ Chức Chính Phủ (sửa đổi) quy định về nhiệm vụ
và quyền hạn của chính phủ trong quản lý về quốc phòng và cho rằng phải
thận trọng với quy định này, vì hiến pháp không nói chính phủ xây dựng
quân đội nhân dân.
Nói
cách khác, Thủ tướng Dũng không được quyền “nắm” hoặc chỉ đạo trực tiếp
Bộ Quốc Phòng liên quan đến những nhiệm vụ đặc biệt của quốc gia, đặc
biệt là “tình trạng khẩn cấp”.
Không
những không thành công với mưu đồ ‘độc lập với đảng’, ý đồ ‘vũ trang
hóa’ của Nguyễn Tấn Dũng còn bị các đối thủ bên đảng nắm thóp và vô hiệu
hóa. Thất bại nặng nề và bẽ mặt này mang tính báo trước về số phận của
Nguyễn Tấn Dũng khi ông ta bị đá khỏi vũ đài chính trị chưa đầy một năm
sau đó.
Còn bây giờ là Nguyễn Xuân Phúc?
Khoảng
trống quyền lực mà bệnh nhân Nguyễn Phú Trọng đang để lộ ra là quá lớn:
có đến hai cái ghế không có người ngồi ở Văn phòng tổng bí thư và Văn
phòng chủ tịch nước. Nhiều khả năng quyền lực của ông Trọng sẽ được
chuyển giao theo cách về bên đảng, Trần Quốc Vượng - với vai trò là ‘phó
tổng bí thư’ - sẽ dần đảm trách phần hành của tổng bí thư; còn phó chủ
tịch nước là Đặng Thị Ngọc Thịnh sẽ dần đảm trách việc tiếp khác quốc tế
và những phần việc của chủ tịch nước để lại, trước khi tiến thêm một
bước mới trên quan điểm ‘nước không thể một ngày thiếu vua’.
Nếu
đến một lúc nào đó Nguyễn Phú Trọng không chỉ có ý định mà còn buộc
phải tự nguyện nhường lại cái ghế tổng bí thư cho người khác, hai ứng cử
viên hàng đầu đã hoặc được sắp sẵn, hoặc cố ngoi lên vị trí sắp sẵn đó:
Trần Quốc Vượng và Nguyễn Xuân Phúc.
Nhưng
ngay trước mắt, một kịch bản gần nhất và dễ xảy ra nhất là một khi Ban
Bảo vệ và Chăm sóc sức khỏe trung ương xác định bệnh tình của Nguyễn Phú
Trọng không còn đủ khả năng ‘cống hiến lâu dài’, sẽ xuất hiện những
động thái trong đảng về vận động cho quá trình chuyển giao quyền lực dần
dần.
Không
phải loại ngạo mạn đến mức chỉ nhìn xuống mà không thèm nhìn lên như
Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phúc tỏ ra là người biết thân biết phận,
biết nhìn ngó xung quanh và khôn khéo hơn, với bước chân nhích lên từng
chút và chờ đợi những cơ hội mới.
Cơ hội ấy đang đến, thậm chí lộ ra bất thần và vượt quá mong đợi.
Nếu
trong tương lai Nguyễn Phú Trọng không thể đủ sức khỏe để ‘cống hiến
lâu dài cho cách mạng’, khuynh hướng chuyển giao quyền lực cho các khối
đảng, lập pháp, hành pháp và gia tăng quyền lực trong từng khối sẽ hiện
ra một cách tất yếu.
Phúc,
cũng bởi thế, sẽ tràn đầy cơ hội ‘tăng quyền cho thủ tướng’ - nhưng
không chỉ dừng ở mặt quyết định cơ cấu tổ chức mà còn phải đạt được
quyền lực quyết định về nhân sự cấp bộ trưởng theo cách mà các nước
phương Tây vẫn hành xử, cùng lúc hạn chế đến mức tối thiểu sự can thiệp
của khối đảng về nhân sự chính phủ và ‘cái gì cũng phải có ý kiến đảng
và do đảng quyết định’.
‘Tăng
quyền cho thủ tướng’ đã từng là một bài tính khôn nhưng chưa đủ ngoan
của Nguyễn Tấn Dũng, nhằm nắm gáy ít ra ba chục ủy viên trung ương cấp
bộ trưởng, thứ trưởng để phục vụ cho mục tiêu lấy phiếu ủng hộ tại đại
hội 12. Còn nếu Nguyễn Xuân Phúc chứng tỏ rằng ông ta sẽ thành công hơn
kẻ tiền nhiệm, ‘tăng quyền cho thủ tướng’ về thực chất sẽ là cầu nối để
Phúc vươn tới vị trí tổng bí thư, thay cho Trọng, và biết đâu đấy còn
ngồi luôn cả ghế chủ tịch nước như lý tưởng ‘hai trong một’.
Phạm Chí Dũng
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào