Vụ Nguyễn Hữu Linh, cựu phó viện
trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân TP. Đà Nẵng, “có dấu hiệu dâm ô”, đang
khiến dư luận phản ứng dữ dội. Ngày 5-4-2019, cổng nhà Nguyễn Hữu Linh
đã bị xịt sơn (chữ “ấ.dâm”) và thậm chí bị ném “chất bẩn”. Sự giận dữ đã
trở thành cuồng nộ…
Tại sao xã hội ngày càng trở nên dễ giận dữ? |
Sự
giận dữ của đám đông trước nhiều vụ việc khác nhau là hiện tượng xã hội
từng được báo chí đề cập. Có thể nói sự cuồng nộ của đám đông, trong
không ít trường hợp, là rất kinh khủng. Khi xảy ra vụ một bảo mẫu đánh
trẻ, lập tức có người đòi giết luôn người bảo mẫu. “Phải là con tôi thì
tôi chém nó tức thì; cái thứ ấy phải đánh cho chết nó mới sợ…” – các
phát biểu như vậy không phải cá biệt trong những vụ tương tự, như thể đó
là phản ứng xuất phát từ tâm lý “máu phải trả bằng máu”, dù giữa người
nói và đối tượng không liên quan trực tiếp gì nhau để mà “vay đền oán
trả”. Cách đây ba năm, vụ Nguyễn Thanh Dũng bị phát hiện chích điện vào
một bé trai hai tuổi là một trường hợp điển hình nữa. Phản ứng dư luận
lúc đó cũng vô cùng kinh khủng. Một hình ảnh dễ liên tưởng đến thời
Trung Cổ, khi người phạm tội bị lôi ra quảng trường để bị đám đông cuồng
nộ vừa gào thét, vừa ném đá đến chết. Nó cũng giống cảnh man rợ mà
Taliban từng gây ra với các trường hợp bị quy kết phạm giáo luật đạo
Hồi, khi đám đông giận dữ nhặt ném mọi thứ vào tên “tội đồ” cho đến khi
anh ấy/cô ấy chết gục. Và nó cũng giống cảnh cách đây vài chục năm khi
người ta lôi nạn nhân ra giữa làng để đấu tố!
Không
chỉ ác trên mạng, người ta cũng ác ngoài đời. Không chỉ thịnh nộ bằng
lời, đám đông cũng cuồng nộ bằng hành động. Có một clip có thể gây ám
ảnh bất kỳ ai. Đó là cảnh một người bị nhốt trong chuồng sắt cùng một
con chó đã chết, được cho là quay ở Hưng Yên, và người bị nhốt được cho
là kẻ trộm chó. Đầu và mặt bê bết máu, kẻ trộm chó ngồi co rút chân lại
trong cái chuồng chật. Anh ta trông hoảng sợ cực độ, mắt lấm lét hết
nhìn sang phải lại quay sang trái. Bên ngoài chuồng, một đám đông mạt
sát anh ta. Họ nói họ muốn đập chết anh ta. Họ buộc anh ta phải gác chân
lên con chó chết đang nằm co quắp trong chuồng. Họ nói, mày cũng phải
bị đập chết như thế, con ạ. Giữa những tiếng chửi bới ồn ào, có cả tiếng
cười… Và không chỉ hung ác với kẻ trộm, người ta cũng hung ác với cả
người chẳng hề quen biết. Chỉ vì “nhìn đểu”, nạn nhân có thể bị chém
chết tức thì. Mới đây thôi, ngày 4-4-2019, một thiếu niên 16 tuổi ở Đông
Hà (Quảng Trị) đã rút dao đâm chết một người nhắc mình đi xe ẩu!
Trong
khi những trường hợp trên cho thấy các “hệ giá trị” đạo đức hỏng nát,
như là hậu quả của một nền giáo dục hoàn toàn thất bại, thì những trường
hợp như vụ Nguyễn Hữu Linh lại cho thấy sự thất bại tuyệt đối của một
nền chính trị. Nó cho thấy, khi công lý đã bị chính quyền chà đạp đến
mức chẳng ai còn tin vào sự phán xét và trừng trị của pháp luật thì
người dân sẽ có khuynh hướng cho mình quyền phán xét và quyền trừng
phạt. Nó hàm chứa sự uất giận dồn nén từ những bất công mà người dân
chứng kiến hàng ngày, dù có thể họ không hề trực tiếp liên quan, từ
những vụ cướp đất, những vụ đánh đập dã man người biểu tình, các vụ bao
che công khai những kẻ thuộc hệ thống đảng trị, đến những vụ chết oan
trong đồn công an… Sự uất giận đầy ức chế luôn trạng thái chực chờ nổ
tung, cuối cùng, dẫn đến tâm lý oán ghét chế độ và “người” của chế độ.
Chẳng
phải tự nhiên mà dư luận “vui mừng” trước cái chết của viên chức cấp
cao nào đó. Chẳng phải tự nhiên “dân mạng” có tâm lý hả hê khi nghe tin
một công an bị đánh, sau vô số vụ công an “nã tiền” dân, sau những vụ
“thanh niên tự đập mặt vào gậy cảnh sát giao thông khiến hốc mắt bị lún”
hoặc “thanh niên nhập viện cấp cứu sau khi tự va vào dùi cui và súng
của công an”… Trong trường hợp Nguyễn Hữu Linh, nếu tay này không phải
quan chức-đảng viên mà chỉ là anh xe ôm thì liệu người dân có đến tận
nhà ném “chất bẩn” như vậy?
Báo
Tuổi Trẻ dẫn lời luật sư Lê Cao (Đoàn luật sư TP. Đà Nẵng) cho biết,
hành động ném chất bẩn vào nhà Nguyễn Hữu Linh là “không nên và pháp
luật không cho phép”, rằng “có thể bị xử phạt hành chính theo Nghị định
167”, rằng “có thể bị truy tố trách nhiệm hình sự theo điều 178 Bộ luật
hình sự 2015”. Tuy nhiên, có đại diện pháp luật nào đã lên tiếng cho
những tiền lệ trước đó: không phải một mà là nhiều lần, nhà riêng của
những nhân vật đấu tranh đã từng bị tạt chất bẩn (thậm chí phân pha
nhớt!), từng bị khóa trái cửa, từng bị ném đá làm hư hỏng toàn bộ đồ
đạc…
Giận
dữ là tức thì. Thù ghét thì âm ỉ. Không như sự giận dữ, lòng hận thù
không tự nhiên bột phát. Nó là kết quả của một quá trình bị dồn nén. Hận
thù không tự nhiên mà đến. Nó phải được nuôi bằng sự căm tức. Bàn tay
sắt luôn khiến xã hội sợ hãi nhưng những tác nhân gây ra sợ hãi luôn dắt
theo sát sau nó “hiệu ứng phụ” là sự oán thù. Cộng sản từng giành chính
quyền bằng lòng hận thù. Bộ máy tuyên truyền cộng sản là bậc thầy trong
gieo cấy lòng hận thù. Tuy nhiên, vũ khí hận thù đã không được “giải
giáp” sau khi cộng sản giành được quyền lực. Hận thù vẫn được nuôi, và
tệ hại hơn, còn được sử dụng trong chính sách cai trị.
Đừng
chỉ đơn giản trách tại sao xã hội ngày càng trở nên hung hãn. Đừng chỉ
trách “một đám dân mạng” ngày càng trở nên “vô học” hoặc “vô văn hóa”
khi dễ dàng “ném đá” vào bất cứ chuyện gì. Hãy thử tìm hiểu nguyên nhân
sâu xa gì khiến “một đám dân mạng” trở nên “bừa bãi” như thế. Chưa bao
giờ giá trị công lý bị mờ nhạt như đang thấy nhưng ai là thủ phạm làm
cho công lý trở thành trò cười thì chẳng ai dám đối mặt trả lời nhân
dân. Trước khi lên án “tâm lý bệnh hoạn” của cái xã hội đảo điên này,
cần nên tìm hiểu “virus” thật sự nào gây ra “căn bệnh xã hội” đang hoành
hành. Bệnh không phải tự nhiên mà có. Không tìm diệt virus thì mong gì
có thể trị bệnh? Mà bản thân thầy thuốc cũng bệnh, cả cái bệnh viện cũng
bệnh, còn đòi chữa ai? Đến mức này mà còn chưa nhìn thấy để cấp bách
sửa lại những sai lầm thì sẽ đến ngày sự giận dữ không chỉ nhắm vào một
hoặc vài cá nhân, và sự cuồng nộ không chỉ giới hạn ở những tiếng chửi
rủa hoặc cái cau mày…
Mạnh Kim
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào