Không phải Trưởng ban tổ chức trung ương
Phạm Minh Chính hay Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân - những đối
tượng quan chức bị dư luận mặc định là tác giả kiêm đạo diễn chính của
Luật đơn vị hành chính kinh tế đặc biệt (còn gọi là luật Đặc khu, hoặc
‘Luật bán nước’ như một tục danh mà nhân dân đặt cho dự luật Đặc khu)
quá tai tiếng và gây nguy biến cho đất nước, mà vào lần này lại là Thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc đứng ra thông báo: “Về Luật đơn vị hành chính
kinh tế đặc biệt, Chính phủ cho biết: Thực hiện Nghị quyết số
64/2018/QH14 ngày 15/6/2018 của Quốc hội về Kỳ họp thứ 5, tại Thông báo
số 116/TB-VPCP ngày 30/7/2018 của Văn phòng Chính phủ về kết luận tại
buổi họp lần thứ 2 của Ban Chỉ đạo quốc gia về xây dựng các đơn vị hành
chính - kinh tế đặc biệt, Thủ tướng Chính phủ - Trưởng Ban Chỉ đạo đã
giao Bộ Kế hoạch và Đầu tư phối hợp với Ủy ban Pháp luật và Ủy ban Kinh
tế của Quốc hội xây dựng phương án chỉnh lý, hoàn thiện dự án Luật theo
hướng xây dựng một luật chung”.
Việt Nam bỏ tù thêm 30 người biểu tình phản đối dự luật Đặc khu. |
‘Thây ma’ sống lại!
Về
thực chất, thông báo trên đã mở đường cho luật Đặc khu - bị hoãn vô
thời hạn vào tháng Mười năm 2018 - nảy nòi trở lại. Ngay trước mắt, một
chiến dịch ‘đánh’ giá đất đang bùng nổ ở các khu vực dự kiến ‘lên đặc
khu’ là Vân Đồn (Quảng Ninh), Phú Quốc (Kiên Giang) và có thể cả ở Vân
Phong (Khánh Hòa). Vô số đất mà giới quan chức đã ‘tậu giá rẻ’ ở những
nơi này sẽ có cơ hội bằng vàng để ‘thoát hàng’ với giá trên trời.
Khái
niệm ‘luật chung’ mà thủ tướng ‘Cờ Lờ Mờ Vờ’ thông báo lại khiến người
ta càng nghi ngờ về việc đã từng tồn tại một thứ ‘luật riêng’ - luật Đặc
khu mà nhiều nội dung của nó chứa đựng quá nhiều ưu ái cho Trung Quốc
và cứ như thể đó là một hình thức trá hình mà chính thể độc đảng ở Việt
Nam luồn lách nhượng địa hoặc nói trắng ra là bán đất cho kẻ ‘ngàn năm
Bắc thuộc’.
Tại
kỳ họp quốc hội tháng Mười năm 2018, bản dự luật Đặc khu - đối tượng đã
tạo địa chấn biểu tình khổng lồ và gây sóng gió trong chính trường Việt
Nam - đã bị Ủy ban Thường vụ quốc hội ‘quyết’ không mang ra bàn mà để
‘lùi lại’ nhưng không xác định thời hạn
Trước
đó vào đầu tháng Bảy năm 2018, tức khoảng một tháng sau khi nổ ra cuộc
biểu tình phản đối ‘Luật bán nước’ ở Sài Gòn với nhân số lên đến hàng
trăm ngàn người và lan rộng trên 50% tỉnh thành trong cả nước, Nguyễn
Phú Trọng - khi đó còn là tổng bí thư mà chưa ngồi hẳn vào ghế chủ tịch
nước của kẻ quá cố là Trần Đại Quang - có gặp một ai đó và thốt lên ‘Nó
lừa mình!’.
‘Nó’ là ai?
‘Tứ trụ’ Huynh, Chính, Ngân, Phúc?
Trước
khi dự luật Đặc khu trên được tung ra vào giữa năm 2018, quan chức
Thường trực Ban bí thư Đinh Thế Huynh đã ký một thông báo thay mặt Bộ
Chính trị kết luận về chủ trương ‘làm’ các đặc khu Vân Đồn, Bắc Vân
Phong, Phú Quốc, chính thức mở đường cho một khung pháp lý mà sau này bị
dư luận xã hội phản ứng quyết liệt vì cho đó là ‘luật bán nước’.
Đáng
chú ý, bản thông báo do Đinh Thế Huynh ký được dựa trên đề xuất của bí
thư tỉnh Quảng Ninh - một địa phương giáp biên giới với Trung Quốc - vào
thời đó là Phạm Minh Chính.
Lại
có một mẩu chuyện rất đáng mổ xẻ và cần thiết thì ‘hồi tố’ kể cả về sau
này: sau những cuộc làm việc đầy ‘tình hữu nghị’ với trợ lý của Tập Cận
Bình về đặc khu, Phạm Minh Chính đã nêu ra đề xuất cho thuê đất đặc khu
đến 120 năm, chứ không chỉ là 99 năm!
Không
biết có phải do ‘thành tích’ đề xuất ý tưởng và cả kế hoạch về xây dựng
đặc khu Vân Đồn dành nhiều ưu ái cho nhà đầu tư cùng giới tài phiệt
Trung Quốc và lại khá tương thích với ý đồ lấn dần lãnh thổ Việt Nam của
Bắc Kinh, Phạm Minh Chính đã được Tổng bí thư Trọng tưởng thưởng và đưa
quan chức này vào Bộ Chính trị kiêm Trưởng ban Tổ chức trung ương tại
đại hội 12 của đảng cầm quyền vào đầu năm 2016.
Chỉ
đến sát kỳ họp quốc hội tháng 5 - 6 năm 2018, ‘luật bán nước’ mới được
công bố một cách chính thức như sự đã rồi. Trước đó, đã không có bất kỳ
một động tác nào, dù là nhỏ nhất hoặc chỉ mang tính mị dân, nhắm đến
việc thông báo cho dân hoặc lấy ý kiến của dân về dự luật đặc khu.
Nhưng
ngay sau khi dự luật Đặc khu dược công bố, rất nhiều người dân và trí
thức đã dậy lên một làn sóng phản kháng phẫn nộ, so sánh Dự luật về đặc
khu kinh tế với hình thức nhượng địa mà chỉ đất nước nào nghèo đói lạc
hậu mới cần đến, mặt khác họ cảnh báo nó có thể bị nước láng giềng Trung
Quốc lợi dụng để di dân.
Chỉ
đến khi không khí và tâm trạng bức xúc của dân chúng lên cao độ, Thủ
tướng Phúc mới lộ hình để thanh minh: ‘Giao đất 99 năm không phải mấu
chốt của luật đặc khu”.
Nhưng
khi không khí bức xúc của dân chúng và trí thức không còn là mỉa mai
hay chỉ trích đối với dự luật đặc khu mà đã bùng nổ thành rất nhiều văn
thư, bài viết phản bác và phản kháng, đồng thời manh nha một làn sóng
biểu tình phản đối dự luật này, ông Phúc lại ‘tự diễn biến’ khi tự thay
đổi quan điểm trước đó của mình sang ‘Sẽ điều chỉnh cho thuê đất đặc khu
xuống dưới 99 năm’.
Như
một dàn đồng ca, giới dư luận viên của đảng và công an hô hào: “đừng để
câu chuyện “đặc khu” bị các thế lực thù địch lợi dụng, với cái gọi là
“hành vi bán nước”, “xây dựng thuộc địa kiểu mới”…phản đối dự thảo luật
với những lời lẽ kích động, chia rẽ Đảng, Nhà nước với nhân dân; chia rẽ
khối đại đoàn kết toàn dân; phá hoại sự nghiệp đổi mới đất nước”.
Việc lần đầu tiên Thủ tướng Phúc nhắc đến từ ‘dân’ lại giống như một sự xúc phạm tột cùng đến Hiến pháp.
Bởi
là người đại diện cho một chế độ được xem là ‘chính danh’ và cho một
đảng chưa có luật về đảng mà do đó hoàn toàn có thể bị xem là ‘hoạt động
ngoài vòng pháp luật’, Nguyễn Xuân Phúc hay những quan chức trong đảng
của ông ta đã không thèm đếm xỉa đến quan điểm, ý kiến và tinh thần dân
tộc, ý chí thoát Trung của hàng chục triệu người dân khi âm thầm xây
dựng dự thảo Luật đặc khu mà không hề trưng cầu ý dân.
Trong
khi đó, Quốc hội Việt Nam một lần nữa chứng tỏ cái năng lực nổi bật của
nó: không chỉ hùa theo các nhóm lợi ích để tăng vọt thuế và ‘bóc lột
dân ta đến tận xương tủy’, ‘cơ quan dân cử’ này còn tiến xa hơn một bước
bằng một kỳ họp châu đầu vào ‘luật bán nước’.
Trừ
một số rất hiếm hoi dân biểu phát tiếng nói phản biện, tuyệt đại đa số
còn lại trong số gần 500 đại biểu quốc hội vẫn tiếp tục thói ‘ngủ ngày’
trong cơn mộng du vong bản và vong dân.
Sau
khi dự luật Đặc khu bị phản ứng dữ dội, người dân đã phát hiện ra nguồn
cơn vì sao Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân lại nhấn mạnh theo lối
áp đặt ‘Bộ Chính trị đã quyết định về luật đặc khu rồi…’: vào thời gian
hội thảo về chủ trương đặc khu Vân Đồn ở Quảng Ninh, Nguyễn Thị Kim
Ngân nằm trong số quan chức VIP tham dự hội thảo này và đã ‘nhiệt tình
vỗ tay’ dành cho ‘luật bán nước’!
Lại quên dân và gạt dân!
Trong
lịch sử ‘làm luật’ ở Việt Nam, ‘luật bán nước’ là một minh chứng hùng
hồn nhất về não trạng quên dân và gạt dân. Cho đến tận giờ đây, một
trong những quyền dân đã được hiến định từ Hiến pháp năm 1992 là ‘trưng
cầu dân ý’ vẫn chưa hề được luật hóa.
Bất
chấp phong trào người dân, trí thức và cả nội bộ trong đảng phản ứng dữ
dội về nhiều điều khoản rất bất lợi trong dự thảo luật này, cho tới nay
dự thảo luật Đặc khu có thể vẫn chưa được chỉnh sửa một cách cầu thị
thật sự, mà thậm chí chỉ được gia cố hết sức sơ sài và mang tính đối phó
mà vẫn giữ nguyên quan điểm và quy định chi tiết về ‘cho thuê đất đến
99 năm’ hoặc gần như thế; ‘kiến tạo’ những điều kiện cực kỳ dễ dãi để
người Trung Quốc có thể ồ ạt di cư vào các đặc khu, đặc biệt là đặc khu
kinh tế Vân Đồn ở Quảng Ninh, một khi luật Đặc khu đực chính thức thông
qua; vẫn giữ nguyên quyền tài phán nếu có tranh chấp và xử lý người di
cư hoặc doanh nghiệp của Trung Quốc không thuộc về Việt Nam mà thuộc về
‘quốc tế’; vẫn không có những điều kiện chặt chẽ để loại trừ tương lai
các đặc khu, nhất là đặc khu Vân Đồn, sẽ trở thành bãi thải công nghiệp
khổng lồ của rác từ Trung Quốc đổ vào; và vẫn không có quy định chặt chẽ
để lại trừ tương lai một số doanh nghiệp cá mập Việt Nam (chẳng hạn như
Tập đoàn FLC của Trịnh Văn Quyết - nhân vật không biết là tỷ phú đô la
thực hay giả) trở thành con nợ khổng lồ khi sẵn sàng đi vay của các ngân
hàng Trung Quốc để đầu tư vào đặc khu nhưng lại không thể bảo đảm năng
lực thanh toán, để cũng như nhiều phi vụ vay ODA nước ngoài, doanh
nghiệp Việt Nam đẩy toàn bộ hậu quả mất khả năng thanh toán cho chính
phủ…
Thủ tướng Phúc sẽ xử lý những khúc xương quá khó nuốt trên như thế nào khi tìm cách cho ‘thây ma’ hồi sinh?
Sau
‘luật riêng’ của Phạm Minh Chính và Nguyễn Thị Kim Ngân, vai trò ‘luật
chung’ của Nguyễn Xuân Phúc có thể được hiểu ra sao? Liệu ông Phúc có
lợi ích gì trong các phi vụ đầu cơ tài chính và chính trị của ‘luật bán
nước’?
Ngay
trước mắt, một nguy cơ rất hiển hiện đối với chế độ cầm quyền là nếu
các nhóm lợi ích trong nội bộ đảng - với tư chất cố đấm ăn xôi - vẫn
bằng mọi cách ‘đi đêm’ để thông qua luật Đặc khu, sẽ khiến làn sóng biểu
tình chống ‘luật bán nước’ này trong dân chúng tiếp tục diễn ra sôi sục
hơn, có thể biến thành một phong trào rất lớn trên mạng xã hội và cả
trên đường phố trong năm 2019 và cả những năm sau đó.
Phạm Chí Dũng
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào