Trước đây thành phần cúng bái, cầu
khấn, đi chùa, xem bói thường là những người già và phụ nữ… Bây giờ
nhiều người trẻ cũng tham gia vào việc cầu xin, cầu may. Một trong những
nơi thu hút giới trẻ đến để cầu xin những điều may mắn trong việc học
hành, thi cử là Văn Miếu - Quốc Tử Giám (Hà Nội). Thống kê của Trung tâm
Hoạt động văn hóa khoa học Hà Nội cho biết chỉ trong mấy ngày Tết năm
2018, Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã đón hơn 100.000 lượt khách đến tham
quan và “xin chữ” đầu năm.
Các bạn trẻ cầu khấn tại Văn Miếu - Quốc Tử Giám ở Hà Nội vào ngày 5 tháng 2 năm 2019 tức mùng Một Tết Kỷ Hợi |
Ngoài ra, các chùa chiền hay những nơi tổ chức lễ hội để người tham gia xin ấn, xin lộc cũng rất đông các bạn trẻ tham gia.
Truyền
thông trong nước trích dẫn lời giáo sư Ngô Đức Thịnh rằng khi số lượng
người trẻ, người có học thức đặt niềm tin vào tâm linh quá nhiều là điều
đáng lo:
“Tất
nhiên thời nào cũng có tình trạng mê tín dị đoan. Nhưng hiện điều đáng
lo lại là số lượng người trẻ, người có học thức đặt niềm tin vào tâm
linh khá nhiều. Không khó để thấy các sĩ tử trước ngày thi vào Văn Miếu
thi nhau sờ đầu rùa, dùng tiền quết lên bia tiến sĩ để mong làm bài được
trúng tủ.”
Nhà
nghiên cứu xã hội học, Tiến sĩ Phạm Quỳnh Hương cho rằng một khi xã hội
không an toàn thì người ta tìm chỗ bấu víu khác, bất kể là người già
hay người trẻ. Bà nói:
“Cái
này thuộc về tâm linh tín ngưỡng nên cũng tùy thuộc vào từng người. Có
người tin nhiều, có người tin ít, người già hay người trẻ cũng thế thôi.
Ở Việt Nam bây giờ người ta cầu khấn, cúng bái không hẳn chỉ do tín
ngưỡng, mà họ muốn cầu cho một sự an toàn nào đó. Nếu một xã hội không
bảo đảm an sinh, cuộc sống nhiều bấp bênh thì mức độ người dân phải cầu,
cúng, bấu víu vào một cái gì đó để có chút niềm tin sẽ càng tăng. Còn
nếu một xã hội an toàn hơn thì mức độ cầu cúng của người dân chắc sẽ
giảm xuống.”
Bà
nói thêm rằng tâm lý của người Việt Nam là có kiêng có lành cho nên
người ta cầu khấn bất cứ đâu, bất cứ tôn giáo nào, miễn sao họ thấy an
lành là được.
Cứ
vào những ngày rằm, mùng một thì các ngôi chùa ở Việt Nam luôn có đông
người đến lễ bái. Còn những ngày đặc biệt trong năm như rằm tháng giêng,
đêm giao thừa hay sáng mùng một Tết thì không chỗ chen chân. Người ta
đến xin lộc, hái lộc, xem quẻ đầu năm…
Bà Minh, một người dân thường xuyên đi lễ chùa nói với RFA:
"Xã
hội bây giờ bệnh tật thì nhiều, ra đường thì người dân không có ý thức
đi ẩu gây ra tai nạn giao thông, ăn uống thì thực phẩm bẩn, môi trường
thì ô nhiễm… đâm ra cũng chẳng biết trông chờ gì. Thôi tốt nhất là cứ
theo mặt tâm linh đi lễ cầu mong sức khoẻ, bình an cho gia đình mà
thôi."
Nhà
báo Võ Văn Tạo thì cho rằng chuyện cúng bái, cầu khấn, xin lộc thì rõ
ràng là mê tín dị đoan chứ không phải niềm tin về đạo đức, tôn giáo.
Trong
cuốn ‘Believing in Magic’, tác giả Stuart Vyse viết rằng “gốc rễ của mê
tín dị đoan là sự thiếu kiểm soát. Con người luôn muốn được kiểm soát
tốt hơn trong các hoàn cảnh bất an. Khi gặp điều gì đó quan trọng nhưng
không chắc chắn, mê tín dị đoan sẽ được dùng để lấp vào khoảng trống sợ
hãi và làm con người cảm thấy tốt hơn”.
Ở
Việt Nam những năm sau này, người ta dường như cúng bái nhiều hơn. Báo
chí trong nước thường xuyên đưa những bài viết, hình ảnh những quan chức
cao cấp hay vợ con của họ, trước đây theo chủ thuyết cộng sản là vô
thần, bây giờ cũng đi chùa, dâng mâm lễ chùa. Nhà báo Võ Văn Tạo cho
rằng có ba nguyên nhân dẫn đến chuyện này:
“Thứ
nhất là những năm chiến tranh trước đây, nhà nước cộng sản ở miền Bắc
chủ trương diệt những gì có thể gây phân tán tư tưởng xã hội. Họ chỉ
muốn người dân tập trung vào căm thù Mỹ, đánh Mỹ giải phóng miền Nam.
Học thuyết Mac – Lenin rất ghét các niềm tin khác. Họ chỉ muốn người dân
tuyệt đối tin ĐCSVN thôi.
So
với trước đây thì bây giờ có khác, tất nhiên ĐCSVN vẫn muốn độc quyền
cai trị đất nước, nhưng khách quan mà nói thì họ cũng có nới lỏng khi
người dân đặt niềm tin chỗ khác.
Nguyên
nhân thứ hai là khi cuộc sống đỡ thiếu thốn về vật chất thì ‘phú quý
sinh lễ nghĩa’, hay đi chùa, đi đền, cúng sao giải hạn…đặc biệt ở ngoài
Bắc phát triển mạnh trong vài thập niên trở lại đây.
Nguyên
nhân thứ ba là đạo đức xã hội xuống cấp, người dân mất hết niềm tin vào
ban lãnh đạo đất nước. Không chỉ với giới chóp bu mà ngay cả cán bộ
phường, khóm, thôn, xã tiếp xúc hàng ngày với dân cũng ăn hối lộ, gây
khó dễ cho dân, nói một đằng làm một nẻo. Nhu cầu cuộc sống luôn phải có
chỗ để gửi gắm niềm tin. Bây giờ họ phải đặt niềm tin chỗ khác. Đó cũng
là nhu cầu tự nhiên thôi.”
Facebooker
Đỗ Ngà trong một bài viết vào ngày 7 tháng 2 cho rằng đa số người Việt
khi bị bế tắc thì cầu thánh thần ban riêng cho họ sự giàu sang mà quên
mất một điều là nếu đất nước thịnh vượng thì tất cả mọi người, trong đó
có họ và cả con cháu họ sau này cũng được hưởng sự thịnh vượng đó.
Diễm Thi
(RFA)
Không có nhận xét nào