Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện
trưởng Viện Chiến lược - Bộ Công an vạch rõ Việt Nam đã 5 lần bị 'bán
đứng'. Do bản tính bành trướng quá dữ dội và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn
để đạt được mục đích, Trung Quốc không có đồng minh.
Lần
thứ nhất tại Hội nghị Genève năm 1954. Trung Quốc đã có sự mặc cả với
Mỹ, Pháp chứ đúng ra ranh giới hai miền không phải vĩ tuyến 17 mà có thể
là 13, nếu không thì là 15. Nhưng để lấy lòng Mỹ và phương Tây, Trung
Quốc đã nhân nhượng Mỹ và Pháp kéo lên vĩ tuyến 17. Sau này chính Pháp
nói với ta điều ấy.
Lần
thứ hai khi Việt Nam gần thắng Mỹ năm 1972, Henry Kissinger đã ký tắt
với ông Lê Đức Thọ, hai bên báo cáo cấp cao để chuẩn bị ký Hiệp định
Paris. Nhưng sau đó Mao Trạch Đông mời Tổng thống Mỹ Nixon sang ký Thông
cáo chung Thượng Hải. Ngày 1-3-1972, Kissinger về Tokyo họp báo, nói
một câu nổi tiếng: Bây giờ chúng tôi chỉ còn nhìn về Mạc Tư Khoa để
nghiền nát Hà Nội! Sau khi ký xong, những việc tày trời trước đây các
tổng thống Mỹ khác không làm được thì Nixon làm được, đó là phong tỏa
cảng Hải Phòng, con đường biển duy nhất Việt Nam ra thế giới, cho máy
bay đánh sát biên giới Trung Quốc, rồi sau đó là 12 ngày đêm Điện Biên
Phủ trên không. Thiệt hại về người và tài sản trong cuộc không chiến của
Mỹ ở miền Bắc từ 1-3-1972 đến khi ký Hiệp định Paris bằng cả sáu năm
trước cộng lại. Ở miền Nam, ta cũng phải đổ xương máu nữa. Nên thông cáo
Thượng Hải thực chất đã được viết bằng máu của người Việt Nam.
Lần thứ ba, họ đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Không có sự đồng ý của Mỹ thì Trung Quốc không bao giờ dám đánh.
Lần
thứ tư, chính Trung Quốc là kẻ chủ mưu gây nên vụ thảm sát hơn 2 triệu
người Campuchia. Trung Quốc cung cấp từ A đến Z, lương thực thực phẩm,
vũ khí, đạn dược, thuốc men cho Khmer Đỏ. Chiến tranh biên giới Tây Nam
1976-1978 là Trung Quốc mượn Khmer Đỏ để đánh Việt Nam. Sau đấy, khi ta
giải phóng Campuchia, Trung Quốc là kẻ lu loa trên thế giới rằng Việt
Nam có âm mưu lập “Liên bang Đông Dương”. Kẻ gây ra họa diệt chủng lại
vu cáo cho những người cứu người Campuchia khỏi họa diệt chủng.
Lần thứ năm là chiến tranh biên giới năm 1979. Năm lần họ buôn bán trên lưng mình.
Tất
cả những chuyện tranh chấp của Trung Quốc với nước khác, từ xưa đến
nay, không có cuộc tranh chấp nào mà Trung Quốc có lý cả. Cuộc chiến năm
1962 với Ấn Độ, họ chiếm của Ấn Độ mấy chục ngàn cây số vuông, không có
lý nào cả.
Quan
hệ với Nhật Bản, Philippines cũng vậy, không có lý nào. Tôi thống kê có
15 cuốn sách, 20 bản đồ cổ khẳng định cực nam của họ chỉ đến đảo Hải
Nam thôi.
(Pháp luật TPHCM)
Không có nhận xét nào