Đây là lần đầu tiên chính quyền Việt Nam không chỉ ‘tôn trọng tự do hàng hải’ mà còn ‘tôn trọng tự do hàng không’.
Người phát ngôn BNG Việt Nam Lê Thị Thu Hằng (Twitter MoFAVietNam Spokesperson) |
Đi với Mỹ có mất đảng?
Vừa
hiện ra một khái niệm mới trong cách phát ngôn của Bộ Ngoại giao Việt
Nam: “Việt Nam luôn tôn trọng quyền tự do hàng hải, hàng không ở Biển
Đông của các quốc gia”.
Khái
niệm trên được ‘kiến tạo’ bởi Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê
Thị Thu Hằng trong cuộc họp báo vào ngày 15/2/2019 về việc tàu hải quân
Mỹ vừa đi qua khu vực quần đảo Trường Sa của Việt Nam.
Trước
đó vào ngày 11/2, Hải quân Mỹ thông báo hai khu trục hạm mang tên lửa
dẫn đường USS Spruance và USS Preble của nước này đã áp sát Đá Vành Khăn
của quần đảo Trường Sa, thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Đá
Vành Khăn nằm trong số 7 bãi đá ở quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền
Việt Nam bị Trung Quốc chiếm đóng phi pháp và ngang nhiên bồi đắp thành
đảo nhân tạo trong vài năm gần đây.
Đây
là lần đầu tiên chính quyền Việt Nam không chỉ ‘tôn trọng tự do hàng
hải’ mà còn ‘tôn trọng tự do hàng không’. Đây cũng là một chỉ dấu mới và
đáng được mổ xẻ và phân tích, đặc biệt liên quan đến một Biển Đông cùng
hai khu vực quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đang ngày càng nóng lên bởi
nguy cơ xung đột quân sự Mỹ - Trung, và nếu cuộc chiến này xảy ra, dù
chỉ với quy mô nhỏ và phạm vi hẹp, Việt Nam sẽ không thể ‘vô can’, thậm
chí còn phải đưa đầu chịu báng trong tư thế ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi
chết’.
Khái
niệm trên cũng xuất hiện trong bối cảnh một trong những lần hiếm hoi kể
từ cuộc chiến tranh biên giới 1979, một chiến dịch tố cáo ‘giặc Trung
Quốc xâm lược Việt Nam’ đã được tổ chức ồn ào bất thường và được bật đèn
xanh bởi Ban Tuyên giáo trung ương, mà cơ quan này hẳn phải nhận được
cái gật đầu mạnh mẽ bất thường không kém bởi Bộ Chính trị, đặc biệt là
giới tướng lĩnh trong Bộ Quốc phòng và có thể cả ‘Tổng chủ’ Nguyễn Phú
Trọng.
Một
lần nữa trong rất nhiều lần, câu châm ngôn dân gian đương đại lại sống
dậy: ‘đi với Tàu còn đảng mất nước, đi với Mỹ còn nước mất đảng’.
Nhưng
cũng không hẳn là thế. Sau vụ giàn khoan HD 981 của Trung Quốc lao vào
Biển Đông vào năm 2014 như một cái tát nổ đom đóm vào mặt Bộ Chính trị
Việt Nam, đã có những dấu hiệu và cả hành động cho thấy Việt Nam âm thầm
từ bỏ dần chính sách ‘Ba không’ của mình và phát sinh chủ thuyết ‘can
đảm bám Mỹ’, nhất là trong tình cảnh nguồn tài nguyên thiên nhiên gần
như còn lại cuối cùng của Việt Nam - các mỏ và giếng dầu khí - đã bị
Trung Quốc như một tên cướp xông thẳng vào nhà, với cái búa sắc ngọt sẵn
sàng chém xuống, đòi chủ nhà phải chia tài sản cho y.
Sau
chuyến công du Hoa Kỳ vào tháng Bảy năm 2015 và được đón tiếp trọng thị
như một nguyên thủ quốc gia, cùng với những hứa hẹn của Mỹ về hỗ trợ
quân sự từ năm 2017 đến nay, có lẽ Nguyễn Phú Trọng cùng nhiều đồng
nghiệp của ông ta - đặc biệt là những đồng nghiệp có sẵn thân nhân và
nghe nói cả khối tài sản ngồn ngộn ở xứ sở Cờ Hoa, hẳn đã phát minh một
chân lý: đi với Mỹ có thể cứu được nước mà không nhất thiết bị mất đảng.
Vì sao Người phát ngôn BNG giang thẳng cánh tay?
Hơn
một tháng trước lời ‘lên tiếng’ vào ngày 15/2/2019, Người phát ngôn Bộ
Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng cũng đã ‘can đảm’ giang thẳng cánh tay “Việt
Nam tôn trọng quyền tự do hàng hải, và kêu gọi các nước đóng góp cho hòa
bình, ổn định ở Biển Đông” vào ngày 9/1/2019, và nói thêm rằng “Việt
Nam có đầy đủ cơ sở pháp lý và bằng chứng lịch sử khẳng định chủ quyền
của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa phù hợp với luật
pháp quốc tế”. Phát ngôn này nằm trong bối cảnh nữ phát ngôn viên của
Hạm đội Thái Bình Dương Rachel McMarr cho biết tàu USS McCampbell đã
thực hiện hoạt động “tự do hàng hải” trong phạm vi 12 hải lý thuộc Quần
đảo Hoàng Sa “để thách thức các tuyên bố chủ quyền hàng hải quá mức.” Đó
là các đảo Cây, đảo Lin Côn và đảo Phú Lâm.
Như
vậy đã có đến hai lần trong hai tháng đầu năm 2019 và hầu như đã mang
tính hệ thống và logic, Bộ Ngoại giao và đứng phía sau là Bộ Chính trị
Việt Nam đã không phản đối, nếu không muốn nói là có thể hiện thái độ cổ
vũ, trước hoạt động áp sát quần đảo Hoàng Sa của các tàu chiến Mỹ. Lần
đầu tiên là ‘tàu Mỹ đi qua vô hại ở Biển Đông’ vào đầu năm 2016.
Vì sao từ đầu năm 2016 đến nay, giới lãnh đạo Việt Nam lại tỏ ra “can đảm” lạ thường đến thế?
Phải
chăng đây chỉ là một động tác mị dân để cho thấy dàn lãnh đạo vừa cũ
vừa mới trong Bộ Chính Trị không đến nỗi quá “thân Trung” hoặc ‘hèn với
giặc, ác với dân’ như nhiều dư luận lên án?
Hay đã xuất hiện ra một mối nguy hiểm nào đó từ phía Trung Quốc mà Hà Nội không thể nhún nhường hơn?
Nếu
mối quan hệ Việt-Trung vào năm 2016 diễn ra tạm thời êm ả, thì đến giữa
năm 2017 bắt đầu sóng gió. Trước sức ép của Trung Quốc và thậm chí
Trung Quốc còn đe dọa sẽ tấn công các cứ điểm quân sự của Việt Nam tại
quần đảo Trường Sa, vào ngày 24 tháng Bảy, chính quyền Việt Nam đã phải
yêu cầu ngừng hoạt động thăm dò khí đốt của Repsol - công ty Tây Ban Nha
liên doanh với Việt Nam - ngay tại Bãi Tư Chính luôn được xem là “thuộc
vùng chủ quyền không tranh cãi của Việt Nam,” cùng lúc phải ngậm đắng
nuốt cay khi không thể khoan và xuất cảng dầu ở Bãi Tư Chính để bù đắp
cho lỗ hổng toang hoác của nền ngân sách rỗng ruột.
Sau
đó, Trung Quốc còn gây sức ép thêm một lần nữa vào tháng 3 năm 2018 tại
Bãi Tư Chính khiến Repsol đã phải ‘ bỏ của chạy lấy người’ từ đó đến
nay. Không những thế, Trung Quốc còn gây sức ép ở mỏ Lan Đỏ và Cá Voi
Xanh mà đã khiến Bộ Chính trị Việt Nam mất ăn ngay trên ‘vùng biển chủ
quyền không tranh cãi’ của mình.
Giờ
đây, hy vọng mỏng manh còn lại cho nhu cầu ăn dầu và trám rỗng ngân
sách của Việt Nam chỉ còn là Mỹ - đối trọng quân sự duy nhất với Trung
Quốc tại Biển Đông.
Không
thể khác hơn, đó là nguồn cơn khiến Bộ Ngoại Giao Việt Nam tỏ ra “can
đảm” từ bất ngờ đến dần có hệ thống khi đưa ra tuyên bố hoặc “tàu Mỹ đi
qua vô hại”, “tàu Mỹ tự do giao thông ở Biển Đông” và ‘tôn trọng tự do
hàng hải’.
Thế
còn ‘tôn trọng tự do hàng không’ - khái niệm mới của cùng tác giả là Bộ
Ngoại giao Việt Nam mà đằng sau đó phải là Bộ Chính trị đảng?
Sẽ là ‘máy bay Mỹ bay qua vô hại ở Biển Đông’?
Dường
như có một mối liên hệ nào đó giữa khái niệm ‘tôn trọng tự do hàng
không’ với một sự kiện thương mại: lần đầu tiên kể từ năm 1975, Việt Nam
được mở đường bay thẳng đến Hoa Kỳ, giúp cho các hãng hàng không của
nước này tiết giảm chi phí quá cảnh và tăng trưởng doanh thu lẫn lời lãi
cho đảng cầm quyền.
Nhưng
tính liên hệ cao hơn của ‘tôn trọng tự do hàng không’ có thể là quân
sự, với sự kiện ‘Trung Đoàn không quân Sao Đỏ rời Hà Nội, lên chốt giữ
vùng Tây Bắc’ vào cuối tháng Mười Một năm 2018.
Rất
có thể, Bộ Quốc Phòng Việt Nam cùng quân ủy trung ương của ông Nguyễn
Phú Trọng - bằng chỉ đạo cho công khai cuộc chuyển quân của đoàn không
quân Sao Đỏ lên vùng Tây Bắc - đang muốn lặp lại chiến thuật “răn đe
Trung Quốc” khi Việt Nam mời cả một hàng không mẫu hạm của quân đội Hoa
Kỳ - USS Carl Vinson - đến “giao lưu quân sự” tại cảng Đà Nẵng vào tháng
Ba năm 2018.
USS Carl Vinson lại là một tàu sân bay hùng hậu của Mỹ đang chờ sẵn ngoài Thái Bình Dương.
Mạch
logic quan hệ phòng vệ quốc phòng song phương Việt Nam - Hoa Kỳ đã hình
thành kể từ tháng Bảy năm 2017 khi Bộ trưởng quốc phòng Ngô Xuân Lịch
phải đi Mỹ cầu viện - thời điểm mà Việt Nam ‘mất ăn’ ở mỏ dầu khí Cá
Rồng Đỏ ở đông nam Biển Đông. Từ đó đến nay, ngày càng nhiều tàu khu
trục Mỹ xuất hiện ở Biển Đông và thách thức Trung Quốc bằng động tác áp
sát một số đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa.
Nhưng
không chỉ có thế, cái cách phát ngôn ‘tôn trọng tự do hàng không’ của
Bộ Ngoại giao Việt Nam rất có thể đang mở đường cho máy bay chiến đấu
của Mỹ hoạt động trên không phận Biển Đông như một hàm ý ‘máy bay Mỹ bay
qua vô hại ở Biển Đông’, tiếp nối khẩu ngữ ‘tàu Mỹ đi qua vô hại ở Biển
Đông’ bật ra lần đầu tiên vào đầu năm 2016.
Vào tháng Mười năm 2018, hai máy bay B-52 của Mỹ đã áp sát các đảo đang tranh chấp ở Biển Đông.
Sau hải quân là không quân, và chỉ còn thiếu lục quân.
Lục
quân và thủy quân lục chiến - đó sẽ là vấn đề Cam Ranh - một quân cảng
khống chế đến 2/3 Biển Đông mà một cách tối thiểu, nó sẽ được dùng để
làm căn cứ hậu cần cho một quốc gia nào đó đang giúp Việt Nam kháng Tàu.
Vào lúc này, Mỹ là quốc gia duy nhất làm điều đó.
Phạm Chí Dũng
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào