Kể cả những cú đấm tàn bạo nhất vào mặt
người biểu tình cũng không đau bằng việc chiếc lư hương ở tượng đài Đức
Thánh Trần (bến Bạch Đằng, quận 1, Sài Gòn) bị dời đi ngay trong dịp
tưởng niệm sự kiện 17-2 (Trung Quốc xâm chiếm Bắc Việt Nam). Hành động
cực kỳ vô văn hóa, thất kính với tiền nhân và vô lễ với nhân dân này lại
xảy ra ngay trong bối cảnh mà cụm từ “sòng phẳng với lịch sử” được nhắc
đi nhắc lại như một trong những động thái cần làm để giải oan lịch sử
và gỡ được lời nguyền “hèn nhục” trong quan hệ ngoại giao quái đản giữa
Việt Nam với Trung Quốc. Tuy nhiên, nhân dân đã bị mắc lỡm. Hèn vẫn hèn
và nhục vẫn nhục!
Tượng Đức Thánh Trần tại Sài Gòn. |
Lời
nguyền “hèn nhục” vẫn ám nặng trong kịch bản “tưởng nhớ sự kiện 17-2”.
Nội dung lớn nhất của kịch bản là chỉ đạo báo chí làm mạnh sự kiện tưởng
niệm với các “tuyến bài” chủ yếu vạch trần tội ác Trung Quốc và tính
chính nghĩa Việt Nam trong cuộc chiến bảo vệ tổ quốc. Chẳng có cái gì
gọi là báo chí được “cởi trói” ở đây cả. Đừng đánh giá cao “sự cởi mở”
của Ban Tuyên giáo Trung ương. Báo chí không hề được cởi trói. Họ tiếp
tục bị trói khi được yêu cầu thực hiện “nhiệm vụ chính trị tuyên truyền”
với nội dung bài vở được chỉ định từ cách đây vài tháng. Lực lượng
truyền thông đã được xua ra để diễn một vở kịch chính trị tuyên truyền
nhằm phục vụ chính trị đối ngoại. Thậm chí cách thức thể hiện cũng được
chỉ định. Cơ quan truyền thông trung ương VTV chỉ được phép dùng từ “đối
phương”, “lính bên kia biên giới”... chứ không được đề cập trực tiếp
đến “Trung Quốc”. “Ban tổ chức” cũng yêu cầu siết chặt “công tác an
ninh”, hay chính xác hơn, là tăng cường rình rập, theo dõi và ngăn chặn
các cuộc thắp hương tưởng niệm của người dân. Những nhân vật nằm trong
danh sách “đối tượng nguy hiểm” lâu nay lại được lệnh giám sát nhất cử
nhất động…
Và
không như đợt tưởng niệm sự kiện Mậu Thân (21-1-2018), khi “một cầu
truyền hình cảm xúc kỷ niệm 50 năm cuộc tổng tiến công và nổi dậy xuân
Mậu Thân 1968 được diễn ra tại ba điểm cầu…, cùng sự tham gia biểu diễn
của hơn 600 nghệ sĩ, diễn viên với 14 tiết mục nghệ thuật…, với sự tham
dự của các bà mẹ, cựu chiến binh, nhân chứng lịch sử, lãnh đạo trung
ương và thành phố nhiều thời kỳ”…, nơi người ta nghe “những chứng nhân…
kể chuyện một thời lửa đạn”…, đợt tưởng niệm 40 năm cuộc chiến biên giới
Trung-Việt không hề có một chương trình ca nhạc “hào hùng” nào. Đặc
biệt, không có bất kỳ chương trình đi thắp hương nào của các cấp lãnh
đạo, từ trung ương đến địa phương. Nhang khói chỉ được thắp trên mặt
báo. Không có phát biểu nào của Tổng bí thư-Chủ tịch nước Nguyễn Phú
Trọng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh,
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân
Lịch, Bí thư TP.HCM Nguyễn Thiện Nhân… Một sự kiện đau thương trong cuộc
chiến huynh đệ tương tàn lại được ca hát “tự hào” nhưng với cuộc chiến
trước ngoại xâm thì ánh đèn không được rọi đến.
Điều
bất ngờ “tuyệt đối” nhất khiến người dân phẫn nộ tột độ là việc ra lệnh
dời lư hương tại tượng Đức Thánh Trần. Nói về lý do dời lư hương, bí
thư quận ủy Q.1 (TP.HCM) Trần Kim Yến cho biết, việc chuyển dâng hương ở
tượng Đức thánh Trần Hưng Đạo về Đền thờ Đức thánh Trần Hưng Đạo là
chương trình nằm trong kế hoạch chỉnh trang Q.1 sau Tết. “Một số người
cho rằng việc làm này nhạy cảm nhưng tôi nghĩ đó là việc làm bình thường
và được nhiều bà con ủng hộ” - bà Yến nói. Ngay lập tức, phản ứng dư
luận là rất dữ dội. Bà Yến trở thành tấm bia để người dân công kích và
thậm chí phỉ nhổ. Tuy nhiên, vụ này có thể bà Yến không tự quyết. Còn có
vai trò Ủy ban nhân dân TP.HCM, Sở Công an thành phố, Tuyên giáo thành
phố và Bí thư thành phố Nguyễn Thiện Nhân. Cũng không loại trừ khả năng
quyết định này đến từ Trung ương. Với những gì diễn ra, có thể thấy toàn
bộ câu chuyện tưởng niệm sự kiện 17-2 đã được xây dựng kịch bản từ
trước và các ban ngành địa phương theo đó thực hiện. Ý đồ kịch bản và
chi tiết kịch bản không thuộc quyền địa phương. Nó chắc chắn không phải
là kết quả của một cá nhân. Một viên chức địa phương tép riêu như Trần
Kim Yến càng không.
Nhân
dân lại bị tát một gáo nước lạnh vào mặt. Nhân dân lại bị đấm một cú
vào đầu. Đau điếng! Nhân dân lại được “ăn” một cú lừa. Bài học “đừng
nghe những gì cộng sản nói” không mới. Nhân dân vẫn bị lừa thường xuyên.
Có điều đây là lần đầu tiên người ta lừa cả Đức Thánh Trần. Chính quyền
cộng sản ăn cướp của dân thì còn lạ gì nhưng chính quyền lần này ăn
cướp cả bàn thờ và ăn cướp cả lịch sử. Bài học này sẽ luôn là bài học
lớn nhất và là bài học đau nhất mà nhân dân nhận được từ chính quyền.
Mạnh Kim
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào