Về thực chất, nhân vật chủ tịch nước
kiêm tổng bí thư ở Việt Nam có thể chỉ một bước là nhảy sang mô hình
cộng hòa phương Tây, nghĩa là trở thành tổng thống.
Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đọc tờ trình trước Quốc hội về việc phê chuẩn CPTPP. |
Quên và nhớ
Chỉ
có thể là thâm ý của Nguyễn Phú Trọng - một ‘người Bắc, có lý luận’ và
không thiếu chất thâm nho. Trừ ra những phát ngôn trên trời về ‘đất nước
ta có bao giờ được như thế này không’ mà hầu như chẳng đoái hoài gì đến
ngày càng nhiều người dân bị bần cùng hóa như thời thực dân - một sự
thật chứng minh rằng ông ta đã quên hẳn dân chúng, Trọng lại chẳng hề bỏ
ngoài trí nhớ những chuyện vặt vãnh, tiểu xảo và lục đục quyền lực
trong nội bộ đảng của mình.
Ngày
28 tháng 12 năm 2018, người vừa trở thành ‘tổng chủ’ đã nghiễm nhiên dự
hội nghị của chính phủ với các địa phương và lãnh luôn trách nhiệm
‘phát biểu chỉ đạo’, mà không phải là vai trò của Thủ tướng Phúc được
nói lời cuối cùng. Đó là cách mà Nguyễn Phú Trọng đã kỷ niệm tròn một
năm kể từ lần đầu tiên ‘dự họp và chỉ đạo chính phủ’ vào cuối năm 2017.
Hình
ảnh trên cũng rất giống với thế ngồi ngay chính giữa - vị trí chủ tọa -
của Ủy viên thường vụ đảng ủy công an trung ương Nguyễn Phú Trọng,
trong khi bí thư cơ quan này là Bộ trưởng công an Tô Lâm thì chỉ ngồi kế
bên như thể ‘chầu rìa’.
Sau
khi giải pháp ‘tình huống’ liên quan đến việc Tổng bí thư Trọng ngay
lập tức kế vị người vừa chết là Trần Đại Quang chính thức ập tới với một
tốc độ nhanh chưa từng thấy để nghiễm nhiên nảy bật danh vọng ‘tổng -
chủ’ của cơ chế ‘hai trong một’, dân gian thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến
một cách gọi khác cho thể chế ‘ba trong một’: chẳng hạn như tổng - chủ -
thủ…
Còn
nhớ vào tháng Mười Hai năm 2018, người đứng đầu bên đảng - Tổng bí thư
Nguyễn Phú Trọng - đã làm được một việc mà các đời tổng bí thư trước đó
hiếm khi làm được, còn các đời chủ tịch nước như Trương Tấn Sang khóa 11
đã không làm được và Trần Đại Quang khóa 12 cho đến khi chết cũng không
thể làm được: ‘dự họp và chỉ đạo chính phủ’.
Sự
kiện Tổng bí thư Trọng ‘dự và chỉ đạo họp chính phủ’ diễn ra sau Hội
nghị trung ương 6 vào đầu tháng 10/2017 với một nội dung cốt tủy của hội
nghị này: nhất thể hóa chức danh đảng và nhà nước.
Ông Trọng đã có ý muốn làm…tổng thống?
Khi
đó, Hội nghị trung ương 6 đã ‘định hướng’ một số giải pháp như: phải
sắp xếp lại theo hướng sáp nhập những bộ phận có cùng chức năng lại với
nhau. Ví dụ như Ủy ban Kiểm tra Trung ương có thể sáp nhập với Thanh tra
Chính phủ; Ban Tổ chức Trung ương có thể nhập với Bộ Nội vụ; Bộ Kế
hoạch Đầu tư có thể gắn với Bộ Tài chính. Hay các đảng ủy khối từ trung
ương đến tỉnh, thành, các đảng ủy khối doanh nghiệp, khối cơ quan, khối
Dân chính đảng, Đảng ủy khối doanh nhiệp tư nhân cũng là tầng nấc trung
gian, nếu không có tổ chức này, hoạt động của Đảng vẫn tồn tại và phát
triển. Hoặc Bí thư giữ chức Chủ tịch một địa phương; người đứng đầu một
đơn vị của Nhà nước phải là Bí thư Đảng ủy của cơ quan ấy. Nhất thể hóa
như vậy, một người làm việc của hai người, quyền lực sẽ tập trung hơn và
sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ của Đảng, Nhà nước…
Chủ
trương nhất thể hóa trên lại được hỗ trợ đắc lực bởi một quy định về
‘luân chuyển cán bộ’ do Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ký ban hành vào
ngày 7/10/2017.
Trong
khi đó, ‘đảng tràn sang chính quyền’ là một cụm từ mà dân gian ví von
với chiến dịch nhất thể hóa. Theo bản phác họa này, nếu đà nhất thể hóa
thuận lợi, lẽ đương nhiên bên đảng và do đó tổng bí thư sẽ ‘nắm’ hết. Mô
hình ‘đảng quản lý’ thay cho ‘đảng lãnh đạo’ sẽ ứng với hai chức danh
chính là tổng bí thư và thủ tướng mà không quá cần thiết vai trò chủ
tịch nước.
Khó
mà hiểu khác hơn, logic của phương án ‘bí thư kiêm chủ tịch tỉnh’ sẽ
hầu như phải dẫn đến đến kết quả vai trò của tổng bí thư được ‘nâng lên
một tầm cao mới’, cao đến mức mà hiểu theo cách nào đó có thể so sánh
với mô hình “cộng hòa tổng thống” của phương Tây, tức tổng thống mới là
người có quyền lực thực sự và cất tiếng nói cuối cùng để giải quyết các
vấn đề quốc gia, chứ không phải thủ tướng.
Khi
đó và về thực chất, nhân vật chủ tịch nước kiêm tổng bí thư ở Việt Nam
có thể chỉ một bước là nhảy sang mô hình cộng hòa phương Tây, nghĩa là
trở thành tổng thống.
Đó
cũng có thể là cách để ông Nguyễn Phú Trọng trở thành một ‘hành pháp
Obama’ như ở Hoa Kỳ, sẽ điều hành một nước Việt hỗn loạn ở độ tuổi gần
tám chục mà chẳng cần đến vai trò của bất cứ thủ tướng nào.
Dù
khả năng trên có thể làm hại đến sức khỏe của một người cần đến sự an
dưỡng ngủ nghê hơn là nháo nhào quần quật với cái chính trường đến phát
đau dạ dày với nhiều trò đâm dao sau lưng và thanh trừng nội bộ, nhưng
sau vụ ‘tổng - chủ’ vào tháng Mười năm 2018 thì không có gì là không
thể.
Sẽ có hai thủ tướng ở Việt Nam?
Thể
chế ‘tổng - chủ - thủ’ hay ‘đồng thủ tướng’ hoàn toàn có thể xuất phát
từ lý do ông Trọng sốt ruột trước tình trạng ‘đốt lò’ bên khối chính phủ
vẫn lạnh như băng, hoặc có nhúc nhích thì cũng chỉ cho có và do vậy sẽ
phải khiến đảng nhúng tay vào công tác ‘làm nhân sự’ của khối chính phủ;
hoặc tiến độ thu thuế của chính phủ ngày càng trì trệ và bất lực mà
khiến ảnh hưởng trầm trọng đến hàng chục ngàn miệng ăn của khối đảng và
văn phòng chủ tịch nước; hoặc một số vấn nạn kinh tế - xã hội khác mà
thủ tướng đương nhiệm, không biết vì những nguyên do ẩn giấu hay đủ
‘nhạy cảm chính trị’ nào, đã không thể giải quyết hay xử lý một cách rốt
ráo khiến vai trò ‘tổng - chủ’ trở nên mất uy tín trong mắt bàn dân
thiên hạ; chưa kể đến việc chính phủ thực thi những điều ước quốc tế ra
sao sẽ liên đới trực tiếp đến uy tín và trách nhiệm ký kết của ‘Chủ tịch
nước Nguyễn Phú Trọng’…
Với
phương châm bám sát thực tế, triển vọng ‘đảng không làm thay mà đảng
làm luôn’ là rất gần gũi và hấp dẫn. Khó mà hình dung khác hơn là từ đây
đến đại hội 13 vào năm 2021, chỉ cần điều kiện sức khỏe không đến nỗi
tệ, Chủ tịch Trọng sẽ tăng cường ‘dự họp và chỉ đạo chính phủ’ một cách
thường xuyên và kể cả đột xuất.
Ngay
trước mắt, trong tương lai hết sức ngắn hạn và hết sức tranh thủ thời
gian, sẽ là những chuyến công du nước ngoài, đặc biệt là tham vọng xuất
hiện ngay giữa thủ đô của quốc gia đã từng bị Việt Nam coi là ‘kẻ thù số
một’, Hoa Kỳ, của ‘tân chủ tịch nước’ - người mà trước đó đã chỉ bị
quốc tế nhìn như một ‘đảng trưởng’ và chẳng có nội lực đáng kể nào để có
thể quyết định những chương trình, dự án lớn về kinh tế.
Nếu
trong những chuyến công du quốc tế từ năm 2017 đến nay ở Trung Quốc,
Pháp, Nga, Hungary, Tổng bí thư Trọng chỉ mang theo bầu đoàn chủ yếu là
các quan chức khối đảng, thì gần như không thể nghi ngờ rằng ông ta sẽ
tái cấu trúc lại đội hình mang theo trong những chuyến công du đối ngoại
trong năm 2019, bao gồm các bộ trưởng khối kinh tế như Bộ Kế hoạch và
Đầu tư, Bộ Công thương, Bộ Tài chính, Ngân hàng nhà nước… Nhưng tiêu
biểu hơn sẽ là hình ảnh ‘tân chủ tịch nước’ cùng với quan khách nước chủ
nhà chứng kiến những buổi lễ ký kết các hợp đồng chi tiết về làm ăn
kiếm tiền giữa Việt Nam và thế giới - y hệt hoạt động người thực việc
thực của Nguyễn Tấn Dũng trong các chuyến đi Mỹ và châu Âu vào thời ông
ta còn chưa phải ‘trở về làm người tử tế’.
Khi đó và một cách nào đó, Việt Nam sẽ tồn tại song song hai thủ tướng.
Cuối
cùng khi hiện ra kịch bản ‘tổng - chủ’ sẽ ‘kiêm thủ tướng’ theo một
cách nào đó trong tương lai không xa - mà cơ chế ‘dự và chỉ đạo họp
chính phủ’ và hoạt động công du đối ngoại có thể là những dấu hiệu đầu
tiên của ‘nhất thể hóa đảng và chính phủ’ - thủ tướng đương nhiệm Nguyễn
Xuân Phúc sẽ ‘về’ đâu?
Phạm Chí Dũng
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào