Trong chương trình “Xuân Quê hương
2019” ngày 26-1-2019, Tổng bí thư-Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng lại
ngân nga “bài chèo” mùi mẫn rất cũ: “Bà con kiều bào dù ở bất cứ nơi đâu
cũng luôn là một phần máu thịt không thể tách rời của tổ quốc”. Không
có gì mỉa mai bằng ý nghĩa của hai từ “máu thịt” này, khi có rất nhiều
“máu thịt” năm nào cũng nhìn về quê hương từ xa với tâm trạng rũ buồn...
Quê hương của ai? |
Có
bao nhiêu người Việt năm nay, như nhiều năm trước, không được về cúi
đầu thắp nén nhang cho ông bà trên chính mảnh đất quê hương mình? Chưa
ai thực hiện thống kê này nhưng chắc chắn con số những “Việt kiều máu
thịt” nằm trong “danh sách đen” của Bộ Công an không ít. Nhiều “máu
thịt” đã bị khước từ nhập cảnh ngay từ sân bay và gần như vĩnh viễn
không thể trở về chừng nào chế độ này còn tồn tại. Đó là chưa kể những
người bị “trục xuất” bằng cách này hay cách khác: những nhân vật đấu
tranh dân chủ bị gán ghép tội “phản động”. Họ không thể trở về và không
biết chừng nào mới “được phép” trở về. Quê hương, với nhiều người, trở
thành nỗi khắc khoải đến đau lòng. Quê hương, nhiều khi nhớ quá, đặc
biệt những ngày giáp Tết, trở thành nỗi nhớ cồn cào ruột gan, nỗi nhớ
chảy nước mắt, nỗi nhớ ngậm ngùi đau xé, đến mức không chịu nổi buộc
phải thốt lên để cho vơi lòng. “Năm đầu tiên sau 28 năm ở Mỹ nhớ nhà quá
nên cũng chưng diện tìm một chút tết. Tranh voi Thái Lan, mai Nhật Bản,
dưa hấu, mứt Cali, phong lì xì và cúc vàng của Mỹ cộng với nỗi buồn rất
Việt Nam, vậy là Tết nhé” – tâm sự của nhà báo Mặc Lâm. “Nhớ nhà”, chỉ
hai từ thôi, nặng như thiên cân vạn lạng.
Quê
hương giờ như thuộc “sở hữu” của chế độ cai trị. Nó trở thành “cái nhà”
của những kẻ muốn đuổi ai thì đuổi, cho vào thì mới được vào. Quê hương
không còn là mái ngói, sân đình, bụi tre, buồng chuối. Quê hương bây
giờ là sự ngạo mạn chiếm hữu của một nhúm người cai trị. Quê hương, mỉa
mai đến tột cùng, là hình ảnh mà người ở xa muốn về mà về không được; và
người “ở gần” thì muốn thoát nhưng đi không xong. Quê hương là hình ảnh
mà những kẻ tha hương luôn ôm chặt như một thứ “căn cước tính”, trong
khi người đang sống trên đó thì mang tâm trạng của những người “tạm
dung” và “lưu vong”. Nước Việt của thế kỷ 21, sau vô vàn biến động lịch
sử, sau bao nhiêu năm chiến tranh huynh đệ tương tàn đầu rơi máu chảy,
và sau hơn 40 năm “thống nhất”, đã trở thành một nước Việt nặng trịch
nỗi buồn chất nặng lên hai chữ “quê hương”. Có dân tộc nào trên thế giới
đang chịu cảnh này, như Việt Nam?
Quê
hương tôi, quê hương bạn, quê hương chúng ta… Quê hương luôn có một.
Dân tộc nào cũng có một quê hương và dân tộc nào cũng hãnh diện với quê
hương mình. Nhưng quê hương này đang thuộc về ai? Có chế độ cai trị nào
trên thế giới đang tước đoạt cả quê hương của những người cùng một dân
tộc? Làm thế nào có thể xây dựng nên một dân tộc vĩ đại khi chế độ cai
trị “chiếm hữu” quê hương như một phần thưởng “chiến thắng” và tự cho
mình có quyền định đoạt “ai phải đi” và “ai được về”?
Bất
luận thế nào, có một điều chắc chắn rằng, người Việt, trong nước hay
lang bạt tha hương bất kỳ đâu trên thế giới, cũng có duy nhất một hướng
nhìn khi ngắm quê hương: quê hương chúng ta còn đó. Nó luôn ở đó. Nó tồn
tại. Vĩnh hằng. Chẳng gì có thể xóa được định tính quê hương trong lòng
người Việt. Chế độ cai trị là nhất thời. Quê hương là vĩnh cửu. “Bên
mái hiên ta ngồi chuyện trò/ Khoai nước thơm hương tình ruộng đồng/ Con
thơ ngoan hiền ê a đánh vần/ VN là Việt Nam kiêu hùng” - lời ca khúc Anh
vẫn mơ một ngày về của ca sĩ Nguyệt Ánh nhắc rằng hai chữ “VN” nó gần
gũi và thiêng liêng thế nào. Nó gắn liền với “hồn thiêng sông núi” và
tâm thức Việt, chứ không phải với chế độ cai trị. Nó cho thấy chế độ cai
trị có làm gì đi nữa khiến người Việt phải ly tán xa rời quê hương thì
hai chữ “VN” ngạo nghễ kiêu hùng vẫn khắc sâu trong tâm khảm, đủ để nuôi
dưỡng niềm tin cho một ngày mai tươi sáng hơn…
Mạnh Kim
(Blog VOA)
Không có nhận xét nào