Cứ
hai năm một lần, công chúng nước ta lại sôi lên với một kỳ SEA Games –
giải thể thao lớn nhất Đông Nam Á. Xen kẽ giữa các kỳ SEA Games thế nào
cũng có một giải bóng đá gì đó khác. Và rất nhiều chương trình giải trí
đình đám.
Liều thuốc phiện ru ngủ dân chúng hay nhu cầu chính đáng của xã hội? |
Còn
gì sung sướng hơn việc chuẩn bị chút đồ nhậu, bò khô vắt chanh, một vài
thức uống giải khát và tiêu pha buổi tối của mình vào một trận bóng,
một chương trình ca nhạc, một bộ phim? Để rồi háo hức bàn luận với những
người bạn của mình và cùng nhau trông chờ những chương trình sắp tới?
Nhưng
hạnh phúc nhỏ nhoi đó của những người bình dân chúng ta cũng không
thoát khỏi tầm ngắm nghiên cứu của những học giả chính trị tự cổ chí
kim.
Ta
hãy làm quen với một khái niệm chính trị mới: “bánh mì và gánh xiếc”.
Tiếng Anh của nó là “bread and circuses”, còn tiếng Latin là “panem et
circenses”.
Khái niệm này bắt nguồn từ cách đây gần hai nghìn năm, gắn với một nhà thơ La Mã tên là Juvenal.
Đó
là vào thế kỷ thứ Hai sau Công Nguyên, nhà thơ Juvenal sử dụng cụm từ
“bánh mì và gánh xiếc” để mô tả xã hội La Mã đương thời, dưới triều đại
của Nero Bạo chúa:
“Ngày
nay, họ thậm chí còn chẳng buồn mua phiếu bầu của chúng ta. Công chúng
trở nên vô dụng. Giới bình dân mới ngày nào còn quan tâm đến luật pháp
được ban hành ra sao, ai là quan chấp chính, các quân đoàn La Mã chinh
phạt đến đâu; nay đã trở thành những kẻ thèm khát không gì ngoài hai
thứ: bánh mì và những gánh xiếc.”
Bánh
mì, có thể hiểu quá rõ là cách ẩn dụ về thức ăn và cái bụng no. Còn
gánh xiếc nhằm ám chỉ đến những trường đua ngựa và giác đấu đài, vốn là
món giải trí đang được người dân La Mã thời đó vô cùng yêu thích.
Juvenal
tức giận cho rằng nền cộng hoà La Mã sụp đổ và sa vào con đường đế quốc
chính là vì giới bình dân trở nên lười nhác và vứt bỏ trách nhiệm chính
trị đối với quốc gia, chỉ để nhằm yên ấm với cái bụng no và một cái đầu
hoan lạc thỏa mãn.
“Bánh
mì và gánh xiếc”, kể từ đó có một vị trí quan trọng trong các đối thoại
chính trị của những người lên án nó và cả những người sử dụng nó.
Những cuộc đua ngựa thời La Mã cổ đại là thú tiêu khiển hàng đầu của người dân. Ảnh: The LIFE Picture Collection/Getty Images.
Một liều thuốc phiện ru ngủ dân chúng?
“Bánh
mì và gánh xiếc” là tôn chỉ của những chính phủ có xu hướng cai trị và
quản chế hơn là chính phủ do người dân chung tay xây dựng.
Đảm
bảo nguồn cung của “bánh mì và gánh xiếc” là cách tốt nhất để ngăn chặn
cơn bất mãn chế độ của người dân, hạn chế tối đa khả năng họ tham gia
một cuộc cách mạng. Nó được dùng để đánh lạc hướng người dân ra khỏi
những vấn đề quốc kế dân sinh.
Điều
thú vị là, kể từ khi xuất hiện trong khoa học chính trị, “bánh mì và
gánh xiếc” xuất hiện dưới rất nhiều thể dạng khác nhau, mà rất thường
xuyên là trong các thuyết âm mưu.
Một
trong những thuyết âm mưu phổ biến của xã hội đương đại phương Tây cho
rằng “bánh mì và gánh xiếc” ngầm ám chỉ liên minh đen tối giữa các chính
trị gia và giới giải trí truyền thông, với mục đích kiểm soát thông
tin, thu hút, đánh lạc hướng dư luận và hạn chế tự do biểu đạt.
Thuyết âm mưu này thật ra gần như mô tả lại một số xã hội Đông Á.
Tại
sao ta phải bàn về các khoản thuế khoá vô lý khi chúng ta có thể chửi
bới đội tuyển bóng đá mới thất bại nhục nhã và đang rất cần cao kiến để
cải cách?
Giá
xăng độc quyền đang được dọn đường để tiếp tục tăng, nhưng với một đề
tài có quá nhiều rủi ro như thế, dùng hơi sức để bảo vệ hay phê phán mô
hình giải trí phổ thông như nhạc Bolero chắc chắn mùi mẫn hơn.
Đầu thế kỷ 20, nhà thơ Nguyễn Khuyến cũng đã mô tả xã hội Việt Nam chúng ta qua bài thơ “Hội Tây”:
Kìa hội Thăng Bình tiếng pháo reo
Bao nhiêu cờ kéo với đèn treo
Bà quan tênh nghếch xem bơi trải
Thằng bé lom khom nghé hát chèo
Cậy sức cây đu nhiều chị nhún
Tham tiền cột mỡ lắm anh leo
Khen ai khéo vẽ trò vui thế
Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu.
Đó là một số những kịch bản có thể miêu tả cách mà “bánh mì và gánh xiếc” vận hành.
“Bánh
mì và gánh xiếc” thậm chí được các đối thủ chính trị gán ghép cho những
học thuyết chính trị của nhau. Được gọi là văn hóa đại chúng (mass
culture) hiện đại, các nhà Marxist và Freudian nhấn mạnh rằng “bánh mì
và gánh xiếc” là đặc trưng thời kỳ đầu của tôn giáo (mà chủ yếu là Thiên
Chúa Giáo), là thuốc phiện tinh thần ru ngủ dân chúng. Muốn gầy dựng
lực lượng cách mạng thành công, điều đầu tiên là phải kéo dân chúng khỏi
thứ văn hóa đại chúng ngu muội này.
Ngược
lại, triết gia người Đức Friedrich Nietzsche (1844 – 1900) lại cho rằng
chủ nghĩa xã hội của Karl Marx chẳng qua cũng chỉ là phiên bản thế tục
của tôn giáo mà thôi, nơi mà Marx hô hào về một xã hội không đói nghèo,
không bóc lột (tức là có bánh mì); và nơi mà người dân trở thành nô lệ
của thói ghen tỵ vô sản và đạo đức cách mạng (gánh xiếc).
Các
chính trị gia cánh hữu cũng không bỏ lỡ cơ hội tận dụng “bánh mì và
gánh xiếc” để mô tả các xã hội phát-xít và cộng sản, nơi mà người dân từ
bỏ trách nhiệm chính trị để đổi lấy những chương trình phúc lợi rẻ tiền
và nền văn hóa vô sản nhạt nhẽo, nặng tính tuyên truyền; quay mặt với
thành quả mà Kỷ Khai sáng phương Tây gầy dựng được.
Niềm vui của cổ động viên bóng đá Việt Nam sau một chiến thắng của đội nhà. Ảnh: Saigoneer. |
Nền chính trị ‘”bánh mì và gánh xiếc”’ dưới góc nhìn tích cực
Không
có gì nghi ngờ rằng, những người dịch, dẫn, nghiên cứu khái niệm “bánh
mì và gánh xiếc” của Juvenal thường nhằm phê phán tính ích kỷ và vô
trách nhiệm của người bình dân trong hoạt động văn hóa và chính trị.
Nhưng
cũng có những học giả có cái nhìn hoàn toàn ngược lại. Họ thấy rằng
“bánh mì và gánh xiếc” là tiêu chuẩn, là nền tảng để xây dựng một nhà
nước.
Theo
nhà xã hội học người Mỹ David Riesman (1909 – 2002), phong trào thuyết
âm mưu khá nhàm chán, bao giờ cũng có mô-týp bánh mì – gánh xiếc quen
thuộc.
Ông
phản bác một quan điểm của nhà kinh tế, nhà xã hội học Thorstein Veblen
(1857 – 1929) về sự xuất hiện của phim ảnh vào năm 1929, vốn ghi nhận
rằng: công chúng Hoa Kỳ hiện đại đang phải trả tiền cho những kẻ thống
trị để có đặc quyền được ngửi khí gây cười đến trọn đời.
Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể vượt qua nỗi buồn chán của nhân loại? Ông hỏi.
Điều
gì dẫn đến sự sụp đổ của Rome? Khó có thể phân tích hết. Tầng lớp bình
dân trở nên lười biếng về chính trị? Có thể. Sự trỗi dậy của những kẻ
man di phương Bắc? Có thể. Sự đa dạng mất kiểm soát của các nhóm dân cư
không có một niềm tin chung? Cũng có thể. Nói sao cũng được cả.
Nhưng
có một sự thật là xã hội nào cũng đòi hỏi các hình thức giải trí công
cộng. Không có chúng, công chúng sẽ trở nên nhàm chán và bí bách. Và có
trời biết những kẻ thường dân sẽ giở trò gì khi bí bách.
Triết
gia Đan Mạch Søren Aabye Kierkegaard (1813 – 1855) còn nhìn thấy mặt
tích cực hơn của “bánh mì và gánh xiếc”. Văn hóa đại chúng sẽ là môi
trường mới cho các hoạt động dân sự, là nền tảng sinh sôi của các tổ
chức dân sự: một hội đá banh, một hội thích xem phim, một hội thích đọc
sách, một hội thánh giáo. Chúng sẽ là cái nôi hình thành các mô hình
chính trị trong tương lai.
Nhưng
quan trọng hơn cả, không phải mục tiêu cuối cùng của nhà nước là để
người dân ấm no và cảm thấy hạnh phúc hay sao? Tại sao phải lên án một
nhà nước khi nó đã giúp người dân có được cả hai điều ấy?
Nhiều học giả lúc này nghĩ ngay đến Singapore.
Singapore
là ví dụ thành công kinh điển của “bánh mì và gánh xiếc”. Đúng, chính
phủ Singapore là một chính phủ toàn trị, nơi nhai kẹo chewing gum bị
cấm, nghiện ngập là vi phạm pháp luật, báo chí không được tự do, nền
chính trị chỉ có một đảng cầm quyền suốt từ ngày lập quốc (1965) đến
nay.
Đó
cũng là nơi người dân trong các khu nhà ở sẽ bị chia theo định mức
(quota) để đảm bảo rằng quá trình tập trung của một nhóm dân cư không
thể dẫn tới sự hình thành khu ổ chuột hay chủ nghĩa sắc tộc.
Nhưng
cũng cùng lúc đó, 80% người dân Singapore được chính phủ cấp nhà ở miễn
phí (20% còn lại quá giàu và không muốn sống trong nhà ở xã hội). Khi
đã được chính phủ tạo ra một tấm lưới phúc lợi an toàn về an cư, liệu
người dân có thật sự quan tâm họ đang bị chia quota theo sắc tộc?
Kẹo
dẻo bị cấm, người nghiện có thể bị tử hình, những ai chỉ trích chính
phủ có thể bị bắt giam, nhưng Singapore được xem là quốc gia an toàn và
thịnh vượng nhất châu Á.
Hàng
tỷ USD được đầu tư vào các nhà hàng khách sạn, vào trường đua xe thể
thức một (F1) ban đêm đầu tiên trên thế giới, vào những khu vui chơi
giải trí vốn là nỗi thèm khát từ lâu của giới trẻ Đông Nam Á. Văn hóa ẩm
thực đa dạng cũng được chính phủ đầu tư và hỗ trợ mạnh để trở thành một
biểu tượng của một quốc gia thịnh vượng và đại đồng.
Sống trong một xã hội như vậy, ai sẽ quan tâm đến vài viên kẹo và dăm ba kẻ nghiện?
***
Bàn
về “bánh mì và gánh xiếc” không đơn giản chỉ là bàn về lời phê phán
người bình dân. Chúng có thể mở ra cả một quá trình đối thoại nghiêm túc
về việc quốc dân thật sự cần điều gì.
Liệu họ có cần dân chủ? Liệu họ có cần những tờ nhật báo chửi nhau và chửi chính trị gia rả rích như ve sầu đêm hè?
Nếu
họ thật sự cho rằng một cái bụng no và một cái mặt tươi cười là quá đủ
cho một kiếp người, thì không ai có đủ tư cách để phán xét họ cả.
Nguyễn Quốc Tấn Trung
------------------------
Tài liệu tham khảo:
Patrick Brantlinger, Bread and Circuses – Theories of Mass Culture and Social decay, Cornell University Press. (1983)
Andrew
Duffy & Yang Yuhong Ashley, Bread and Circuses – Food meets
politics in the Singapore media, Journalism Practice, 6:1, 59-74 (2012)
(Tạp chí Luật Khoa)
Không có nhận xét nào