‘Tổng chủ’ Nguyễn Phú Trọng sẽ bước
vào năm 2019 với những thách thức vừa khách quan vừa chủ quan, nhưng
thách thức nào cũng đáng kể, dành cho công cuộc ‘đốt lò’ của ông ta.
Những thách thức đối với ‘đốt lò’ năm 2019 |
Cho đến nay, thành tích được xem là ‘chống tham nhũng’ của ông Trọng vẫn còn hết sức khiêm tốn.
Thành
tích “diệt hổ” đáng kể nhất của Nguyễn Phú Trọng đến giờ phút này mới
chỉ là ông Đinh La Thăng - một ủy viên Bộ Chính Trị kiêm Bí Thư Thành Ủy
TP.HCM - trường hợp có thể được xem là tương đương với Bạc Hy Lai ở
Trung Quốc.
Còn
thành tích “diệt ruồi” của ông Nguyễn Phú Trọng cho đến cuối năm 2017
vẫn ấn tượng đến mức các cơ quan tư pháp Việt Nam “chỉ phát hiện năm
trường hợp kê khai không trung thực trong số hơn 1 triệu công chức kê
khai tài sản.” Và đến cuối năm 2018, chỉ lẻ tẻ một số quan chức bậc
trung và thấp ở địa phương bị xử lý không thật nghiêm khắc, trong khi
vẫn phổ biến không khí “trên nóng dưới lạnh” ở rất nhiều tỉnh thành.
Cũng
khác hẳn với chiến dịch “Săn cáo” được Trung Quốc tổ chức khá hiệu quả
mà đã lôi về hàng trăm quan chức tham nhũng lẩn trốn ở nhiều quốc gia
trên thế giới, chính trường Việt Nam vẫn còn nguyên thời kỳ ồ ạt quan
chức “ra đi tìm đường cứu nước,” mang theo một khối tài sản và ngoại tệ
khổng lồ mà gần như không bị đảng và các cơ quan thừa hành pháp luật chế
tài.
Những
cái tên Trịnh Xuân Thanh, Lê Chung Dũng, Vũ Đình Duy… chỉ là phần chóp
nổi của một tảng băng còn phần lớn thể tích chìm sâu trong rác rến cặn
bã nhân loại. Còn vô số quan chức, với không hiếm trong số đó được ông
Nguyễn Phú Trọng nhẵn mặt, đang bị người đời xem là “nền chính trị quái
vật nhiều đầu hiếp dâm nền kinh tế dân sinh chỉ còn một cái đầu để thở.”
Thiếu
hẳn yếu tố bất ngờ và ra đòn mạnh mẽ của Tập Cận Bình trong chiến dịch
‘đả hổ diệt ruồi’, Nguyễn Phú Trọng đã để lộ ‘bài’ quá nhiều kể từ khi
khởi sự ‘đốt lò’, đủ khiến giới quan tham thời hậu Dũng’ và ‘hậu Quang’
có thể liên kết với nhau, dù chưa đủ rộng và sâu, nhằm phản ứng lại
những chủ trương, kế hoạch ‘chống tham nhũng’. Mới đầu chỉ là than thở
‘ông Trọng làm căng quá’, sau đó đến ‘tụ tập đông người’, và đến khi
xuất hiện ‘đầu lãnh’ thì có lẽ đã có hẳn một kế hoạch ‘chống Trọng’.
Chưa
kể một yếu điểm rất lớn của ông Trọng đã bật ra lồ lộ suốt từ khi bắt
đầu ‘chống tham nhũng’ đến nay: trong khi ‘đốt lò’ quá chăm chăm vào
việc thanh trừng những đối thủ chính trị cũ và mới, thì nhiều quan chức
vừa tham nhũng vừa điều hành yếu kém nhưng được cho là người của ‘phe
Trọng’ vẫn ung dung tồn tại và đi rao giảng ‘đạo đức xã hội chủ nghĩa’:
cho tới giờ này vẫn còn sờ sờ ra đó những Nguyễn Thị Kim Tiến, Bộ trưởng
y tế liên đới trách nhiệm vụ nhập thuốc ung thư giả; Võ Kim Cự, cựu bí
thư Hà Tĩnh bị xem là tội đồ tiếp tay cho thảm họa môi trường Formosa;
Trần Hồng Hà, Bộ trưởng tài nguyên môi trường liên đới trách nhiệm vụ
thảm họa xả thải của Formosa; Trịnh Văn Chiến - Bí thư Thanh Hóa bị quá
nhiều dư luận về tài sản, làm ăn riêng và bồ bịch; một bộ trưởng giáo
dục và đào tạo Phùng Xuân Nhạ với thành tích điều hành dưới cả mức tệ
hại nhưng vẫn không bị cách chức, cùng hàng lô hàng lốc quan chức đầu
tỉnh thành bị dư luận xem là “cánh hẩu” với những quan chức cận thần ở
các ban đảng của Nguyễn Phú Trọng.
Hoặc
Trương Minh Tuấn - quan chức phải miễn cưỡng rời khỏi cái ghế bộ trưởng
thông tin và truyền thông béo bở - được ông Trọng gấp rút và đặc cách
chỉ định ngồi vào ghế Phó trưởng ban Tuyên giáo trung ương khi âm mưu ăn
cắp tiền gần 9 ngàn tỷ đồng từ phi vụ ‘MobiFone mua AVG’ còn chưa hoàn
tất cái bi kịch lịch sử của nó.
Đó
là nguồn cơn vì sao mà sau hai năm rưỡi phát động cuộc chiến ‘chống
tham nhũng’, Nguyễn Phú Trọng vẫn bị những cựu thần và tướng lĩnh lão
thành - giới mà ông Trọng dành cho nhiều tình cảm về ý chủ nghĩa ý thức
hệ cộng sản và nhiệm vụ bảo vệ đảng và do đó thường tham khảo ý kiến -
chỉ trích nặng nề vì đã không xử nghiêm Trương Minh Tuấn và những quan
chức khác thuộc ‘phe đảng’ để cân xứng và công bằng với các vụ xử ‘phe
Nguyễn Tấn Dũng’.
Cho
tới nay, bất chấp chiến dịch tấn công “đốt lò” thậm chí đã được cả quốc
tế biết đến, người ta vẫn tự hỏi liệu Nguyễn Phú Trọng sau nhiều hô hào
và hứa hẹn nhưng có “chống tham nhũng công bằng,” hoặc phải “chống tham
nhũng cả phe ta” như người dân mong mỏi và đòi hỏi hay sẽ không bao
giờ? Hay ông Trọng chỉ “chống tham nhũng một bên” nhằm thanh trừng nhân
sự và thu hồi một phần tài sản tham nhũng nhằm kéo được ngày nào hay
ngày nấy chế độ độc đảng của ông ta?
Làn
sóng chỉ trích ông Trọng, dù vẫn trong giai đoạn mang tính nội bộ mà
chưa đi vào thời kỳ được công bố trên báo chí, đã và sẽ khiến ‘uy tín’
của Nguyễn Phú Trọng bị lao dốc không ít, chưa kể ước mơ tái hiện hình
ảnh cố tổng bí thư Nguyễn Văn Linh với ‘Đổi Mới’ ba chục năm về trước và
‘lưu truyền sử xanh’ của ông Trọng trong tương lai rất có thể sẽ tan vỡ
như bong bóng xà phòng trong khi lịch sử vẫn còn đang ngái ngủ.
(VNTB)
Không có nhận xét nào