Ngày trước tôi nghe bạn tôi kể, quê
bạn ấy có một anh chàng mê bóng đá hơn mê vợ 😛, bị vợ chì chiết, anh ta
bực quá châm lửa đốt trớt cái nhà. Anh chàng kia thật là hồ đồ. Mê bóng
đá thì cứ mê, hà cớ chi phải gạt vợ qua một bên để mê bóng đá rồi chuốc
khổ. Ngày nay những chuyện như thế hiếm thấy, thường thì người ta mê
bóng đá nhưng vẫn mê nhau 😛, nhìn những cặp vợ chồng cùng con cái xuống
đường "đi bão" đêm qua thì thấy rõ.
Đừng hỏi sao Dân tộc này mê Bóng đá! |
Dân
tộc này mê bóng đá, chúng ta yêu các cầu thủ của mình, yêu say đắm luôn
ông Huấn huyện viên Cao Ly và căm ghét những kẻ khoác áo lãnh đạo bóng
đá nhưng cản trở hoặc lợi dụng bóng đá để làm chuyện khuất tất. Không
cần phải giải thích vì sao.
Cũng
không cần phải giải thích vì sao người Việt chúng ta xích lại gần nhau
hơn, gắn kết với nhau hơn mỗi khi Đội tuyển chúng ta thi đấu với lân
bang. Chúng ta đã từng buồn đau vì đội tuyển chúng ta thua, chúng ta
từng thương mến đội tuyển của chúng ta khi các em cố hết sức nhưng không
giành được chiến thắng và chúng ta sung sướng tột cùng, như U23 lần
trước và như hôm qua, khi đội tuyển của chúng ta vô địch khu vực. Chưa
có cái gì khiến cho màu cờ sắc áo Việt Nam có ý nghĩa hơn là bóng đá.
Niềm vui từ bóng đá là niềm vui không ai dẫn dắt, không ai định hướng,
nó hoàn toàn không phải là niềm vui mang tính bầy đàn mà xuất phát từ
trong lòng của mỗi cá nhân, cộng hưởng thành niềm vui chung của dân tộc.
Đó là sự kỳ diệu của bóng đá. Sự kỳ diệu đó là bất khả tri, chỉ có thể
chiêm ngưỡng, không thể tranh cãi.
Có
người không thích bóng đá. Ok, không sao, các bạn có thể thích những
thứ khác. Những người mê bóng đá không xâm phạm đến tự do của các bạn,
miễn là sở thích của các bạn không biến thành hành vi làm hại đến người
khác. Nhưng không thích bóng đá mà còn mở miệng chê bai, bài xích, dạy
dỗ những người hâm mộ bóng đá thì có vấn đề. Đương nhiên những người hâm
mộ bóng đá không thể đến đốt nhà các bạn, nhưng các bạn hãy nhớ cho kỹ
đây :
Thứ
nhứt, các bạn mang chuyện đánh giặc, chuyện chống tham nhũng, chuyện
bảo vệ môi trường, chuyện tự do dân chủ này kia ra dạy dỗ. Xin thưa,
đánh giặc là chuyện của đánh giặc, chống tham nhũng là chuyện của chống
tham nhũng, bảo vệ môi trường là chuyện của bảo vệ môi trường, tự do dân
chủ là chuyện của tự do dân chủ, bóng đá là chuyện của bóng đá. Những
người mê bóng so với các bạn, chưa chắc ai hơn ai trong những chuyện
trên đâu nhé !
Thứ
hai, việc dạy dỗ người khác phải đam mê như thế nào là thiện lành, buồn
vui như thế nào là có đạo đức là chuyện đã quá lỗi thời. Các bạn đã xâm
phạm đến tự do của người khác rồi đấy !
Thứ
ba, những người chính trực không sợ đám đông, họ sẵn sàng đi ngược với
đám đông, nhưng đó không phải là đám đông mê bóng đá. Mê bóng đá là một
trong những niềm say mê chân chính. Các bạn nhân danh "đấu tranh cho dân
chủ" cần nhớ rằng, dân chủ là “đếm người ăn tiền”. Đánh vào niềm say mê
chân chính của đám đông, nếu như muốn làm chánh trị thì các bạn không
làm chánh trị được đâu. Những người không có ý định làm chánh trị như
tôi có thể không sợ đám đông, nhưng các bạn thì nên sợ !
Hoàng Hải Vân
(FB Hoàng Hải Vân)
Không có nhận xét nào