Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt
Nam tồn tại bốn cái động cơ vĩnh cửu, đại khái nó là cái máy, cái dây
chuyền, vật thể, tư tưởng hoặc là một cái thây tự chuyển động, tự nuôi
sống mà không cần tiếp năng lượng.
Đánh chó không nhìn chủ nhà |
Một,
nước CHXHCN Việt Nam muôn năm. Hai, Đảng CSVN quang vinh muôn năm. Ba,
Hồ Chủ tịch vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta. Bốn, Chủ nghĩa
Mác Lê vô địch muôn năm. (Có lúc là “bách chiến bách thắng”).
Riêng
tổ quốc thì không được quang vinh, không được vô địch và không được
sống mãi. Dù có yếu tố muôn năm, nhưng khả năng chết yểu là rất cao,
giỏi lắm là đến 2021, chỉ còn một động tác là dỡ hàng rào biên giới Việt
Trung.
Riêng
chủ nghĩa Mác Lê mục số 4 có hiện tượng không minh bạch, ý đồ cổ vũ cho
bạo lực là tương đối cao, có ý nghĩa đâm chém bạo hành.
Muôn năm, sống mãi chính là những động cơ vĩnh cửu.
Chưa ai trèo lên được đỉnh ngọn núi động cơ vĩnh cửu, trong khi định luật bảo toàn năng lượng vẫn cứ là một định luật.
Những
sáng lập viên của chủ nghĩa cộng sản VN đã rất thành công trong vận
dụng quy luật “lặp lại” đem áp dụng với các chức năng nghe nhìn trong
con người, đến nỗi cái sự dàn xếp trật tự cờ đảng ở trên đầu tổ quốc là
một chuyện rất tự nhiên. Thời ông Sinh Hùng, nhìn trường quay quốc hội,
tưởng là nơi họp đại hội đảng CSVN.
Những
ông bà anh chị rất có vị trí, trí thức học vị, không nên kéo dài sự
nhầm lẫn rất hươu nai về bản chất của đảng CSVN có cái tôn chỉ: “Đảng
Cộng sản Việt Nam gắn bó mật thiết với Nhân dân, phục vụ Nhân dân, chịu
sự giám sát của Nhân dân, chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những
quyết định của mình”.
Hãy
nhìn những gì các ông tổng bí thư đảng đã và đang làm. Hãy kiên nhẫn
mỗi ngày đọc lại chỉ ba dòng hiến pháp của đảng và nhà nước này để thấy
lý thuyết và thực tế thực tại.
Khi
nghe kết quả bản án 10 năm cho người tù, kẻ “thù địch” của đất nước
đương kim, tôi nói gắt nguyên văn: “chế độ chó má!” Tôi không chó má
quan tòa vì vật thể này đã là bao gồm. Tôi cũng không đề cập tới những
ai đó ủng hộ, tiếp sức cho cái chế độ chó má này.
Khi
nghe bà Hoài Anh dùng chữ “đảng ta” rất hồn nhiên trong giờ vàng thời
sự quốc gia, tôi buột mồm nói nguyên văn:” Đảng cái L*n”! Bạn thấy đó,
tôi kể chuyện rất người, tôi đã có những phản ứng rất thật, tôi còn là
con người vẫn còn có thất tình lục dục, ngược lại gọi là vô cảm.
Đảng
cộng sản VN “lấy chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền
tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”.
Các
ông bà đại biểu Quốc hội cũng nên thôi tranh cãi qua lại làm gì vô tích
sự, tốn kém, thực ra thì ông bà cũng chẳng sang hơn thường dân tôi là
mấy, đảng đã là tất cả rồi đấy thôi. Một lực lượng lãnh đạo nhà nước và
xã hội trùm mền mắt ti hí nhìn ra và chăn dân từ bên trong hàng rào quân
đội, công an, kiến chui không lọt, tuyệt đối trung thành thì đó là gì?
Còn có ai dám động đến công an, quân đội? Tất tần tật được giải quyết
bằng bạo lực của kẻ mạnh. Chưa qua thì chưa thấm nỗi đau, nỗi nhục của
gia đình có người thân bị chết trong đồn công an CSVN. Mạng con người
ngang với mạng chó!
Đang
lúc này thì ông Nhưỡng chuẩn bị ăn đòn cộng sản, 1.800 cử tri là cán bộ
lão thành, sĩ quan hưu trí Bộ Công an quyết bảo vệ màu cờ sắc áo tới
cùng. Ai bôi nhọ công an, kẻ đấy đánh chó không nhìn chủ.
Những
tên đồ tể bước đi nhưng không tính đường về, cái đĩa cân bên đảng có lũ
bưng bô ngày càng nặng trệ làm cho cái đĩa thường dân bên kia đã gần
chạm trời.
Hoàng Tự Minh
(Tiếng Dân)
Không có nhận xét nào